Nhiều lúc anh đã muốn mở rộng trái tim mình để đón nhận một tình yêu mới, nhưng anh biết mình không nên làm thế. Trái tim anh không thể nào xóa nhòa đi hình ảnh của em cũng như tình cảm mà anh dành cho em.

Em à, anh không ngờ tình cảm mà em dành cho anh bấy lâu nay dễ dàng thay đổi vậy. Mình đã yêu nhau được 3 năm rồi em nhỉ. Em có biết rằng nhìn em tay trong tay với người khác lòng anh nhói đau đến thế nào không?

Vậy là một mùa Noel nữa sắp tới, có lẽ mùa Noel năm nay khác với những năm trước, vì giờ đây anh đã không còn em cùng chung bước nữa, anh cảm thấy lạnh lẽo và trống vắng vô cùng. Ngày hôm qua anh vô tình chạy qua chỗ Diamon Plaza, em có nhớ chỗ này không? Chỗ mà chúng ta có quá nhiều kỷ niệm, em còn nhớ Noel nào cũng vậy, em đều đòi anh chở ra ngoài đó chơi. Chúng ta chơi điện tử, ăn gà rán, xong rồi ra còn được chụp hình nữa chứ, vui quá em nhỉ.

Nghĩ đến đây là anh bỗng bật khóc. Anh khóc nhiều lắm và rồi anh lại tự trách bản thân mình tại sao lại không giữ được em ở bên cạnh anh cơ chứ? Anh vô dụng quá! Từ một người đến trước, anh lại trở thành người phải đứng từ xa nhìn người khác nắm tay em đi trên con đường mà ngày xưa anh và em đã cùng nhau đi.

Thật sự anh không thể nào quên được hình bóng em trong trái tim. Nhiều lúc anh đã muốn mở rộng trái tim mình để đón nhận một tình yêu mới, nhưng anh biết mình không nên làm thế. Trái tim anh không thể nào xóa nhòa đi hình ảnh của em cũng như tình cảm mà anh dành cho em. Anh sợ sẽ lại yêu một người giống như em, rời bỏ anh. Anh sợ cái cảm giác này lắm.

Và cuối cùng anh muốn nói với em: dù có điều gì xảy ra với anh đi chăng nữa, nhưng anh muốn cho em biết rằng phía sau con đường em đi vẫn còn có anh, một người yêu em rất nhiều và sẵn sàng bỏ qua hết mọi thứ. Chỉ cần em hãy quay về bên anh em nhé. Yêu em nhiều lắm "Cẩm Thạch" à.

Có thời biển lặng không gợn sóng
Biển nghĩ mình bị sóng bỏ rời
Biển vẫn âm thầm chờ đợi sóng
Sóng không về biển gào thét trong đêm.

Buồn bã quá biển thay lòng yêu cát trắng
Sóng trở về biển khóc vì ai?
Tình mất lệ rơi buồn không tả
Sóng trở về biển có vui không?

Anh sợ lại yêu một người giống em

Nhiều lúc anh đã muốn mở rộng trái tim mình để đón nhận một tình yêu mới, nhưng anh biết mình không nên làm thế. Trái tim anh không thể nào xóa nhòa đi hình ảnh của em cũng như tình cảm mà anh dành cho em.

Em à, anh không ngờ tình cảm mà em dành cho anh bấy lâu nay dễ dàng thay đổi vậy. Mình đã yêu nhau được 3 năm rồi em nhỉ. Em có biết rằng nhìn em tay trong tay với người khác lòng anh nhói đau đến thế nào không?

Vậy là một mùa Noel nữa sắp tới, có lẽ mùa Noel năm nay khác với những năm trước, vì giờ đây anh đã không còn em cùng chung bước nữa, anh cảm thấy lạnh lẽo và trống vắng vô cùng. Ngày hôm qua anh vô tình chạy qua chỗ Diamon Plaza, em có nhớ chỗ này không? Chỗ mà chúng ta có quá nhiều kỷ niệm, em còn nhớ Noel nào cũng vậy, em đều đòi anh chở ra ngoài đó chơi. Chúng ta chơi điện tử, ăn gà rán, xong rồi ra còn được chụp hình nữa chứ, vui quá em nhỉ.

Nghĩ đến đây là anh bỗng bật khóc. Anh khóc nhiều lắm và rồi anh lại tự trách bản thân mình tại sao lại không giữ được em ở bên cạnh anh cơ chứ? Anh vô dụng quá! Từ một người đến trước, anh lại trở thành người phải đứng từ xa nhìn người khác nắm tay em đi trên con đường mà ngày xưa anh và em đã cùng nhau đi.

Thật sự anh không thể nào quên được hình bóng em trong trái tim. Nhiều lúc anh đã muốn mở rộng trái tim mình để đón nhận một tình yêu mới, nhưng anh biết mình không nên làm thế. Trái tim anh không thể nào xóa nhòa đi hình ảnh của em cũng như tình cảm mà anh dành cho em. Anh sợ sẽ lại yêu một người giống như em, rời bỏ anh. Anh sợ cái cảm giác này lắm.

Và cuối cùng anh muốn nói với em: dù có điều gì xảy ra với anh đi chăng nữa, nhưng anh muốn cho em biết rằng phía sau con đường em đi vẫn còn có anh, một người yêu em rất nhiều và sẵn sàng bỏ qua hết mọi thứ. Chỉ cần em hãy quay về bên anh em nhé. Yêu em nhiều lắm "Cẩm Thạch" à.

Có thời biển lặng không gợn sóng
Biển nghĩ mình bị sóng bỏ rời
Biển vẫn âm thầm chờ đợi sóng
Sóng không về biển gào thét trong đêm.

Buồn bã quá biển thay lòng yêu cát trắng
Sóng trở về biển khóc vì ai?
Tình mất lệ rơi buồn không tả
Sóng trở về biển có vui không?
Đọc thêm..

Tình yêu đẹp như thế đó nhưng đôi lúc cũng tàn nhẫn lắm. Khi nó đi mang theo những chuỗi ngày dài của hạnh phúc, những khắc khoải chờ mong nhạt dần, niềm tin yêu biến mất. Giờ lưu lại trong lòng nỗi quặn đau, chia tay trong nước mắt.

Góc phố ngày xưa giờ anh không còn đứng đợi, đường anh đi không được gọi tên em, quá khứ nhạt nhòa hình bóng em thôi không ẩn hiện. Mỗi bước đường đời là mỗi bước cách xa. Ai chưa từng yêu thì chưa một lần biết cảm nhận nỗi niềm trong tình yêu.

Tình yêu cho ta lúc giận, lúc hờn, rồi lại cho vui, hay cho xa nhau chút thôi, sao thấy lòng nhớ và thương yêu nhau quá. Tình yêu như một phép mầu an ủi, sẻ chia giúp người mình yêu thay đổi, vươn lên trong nỗi lo toan cuộc sống đời thường. Tất cả được khắc ghi trong tim, ký ức, nhớ mãi theo dòng thời gian rồi lâu xa lắm mới đi vào quá khứ.

Tình yêu đẹp như thế đó nhưng tình yêu đôi lúc cũng tàn nhẫn lắm. Khi nó đi mang theo những chuỗi ngày dài của hạnh phúc, những khắc khoải chờ mong nhạt dần, niềm tin yêu biến mất. Giờ lưu lại trong lòng nỗi quặn đau, chia tay trong nước mắt.

Trách ai đây? Trách nhau hay trách cuộc đời nghiệt ngã, không cho ta như ước mơ, những tưởng sẽ là nhau, sẽ là bên nhau, ngờ đâu nay chỉ toàn là ảo mộng. Mà mỗi một vết thương là một sự trưởng thành trong nhau phải không em?

Cuộc đời luôn là thế, hợp rồi sẽ tan là lẽ thường tình. Tình đến thì ngẫu nhiên, đi thì tất nhiên. Anh chỉ biết cảm ơn cuộc đời mang đến nghịch cảnh, để thử thách lòng chân thật, hiểu nhau hơn về mình và người mình yêu.

Người ta bảo “giữ người ở lại chứ ai muốn giữ người ra đi” giờ chỉ biết chúc nhau thôi. Anh chúc em luôn may mắn, hạnh phúc trong tình yêu mới, em nhé.

Chúc em hạnh phúc bên tình mới

Tình yêu đẹp như thế đó nhưng đôi lúc cũng tàn nhẫn lắm. Khi nó đi mang theo những chuỗi ngày dài của hạnh phúc, những khắc khoải chờ mong nhạt dần, niềm tin yêu biến mất. Giờ lưu lại trong lòng nỗi quặn đau, chia tay trong nước mắt.

Góc phố ngày xưa giờ anh không còn đứng đợi, đường anh đi không được gọi tên em, quá khứ nhạt nhòa hình bóng em thôi không ẩn hiện. Mỗi bước đường đời là mỗi bước cách xa. Ai chưa từng yêu thì chưa một lần biết cảm nhận nỗi niềm trong tình yêu.

Tình yêu cho ta lúc giận, lúc hờn, rồi lại cho vui, hay cho xa nhau chút thôi, sao thấy lòng nhớ và thương yêu nhau quá. Tình yêu như một phép mầu an ủi, sẻ chia giúp người mình yêu thay đổi, vươn lên trong nỗi lo toan cuộc sống đời thường. Tất cả được khắc ghi trong tim, ký ức, nhớ mãi theo dòng thời gian rồi lâu xa lắm mới đi vào quá khứ.

Tình yêu đẹp như thế đó nhưng tình yêu đôi lúc cũng tàn nhẫn lắm. Khi nó đi mang theo những chuỗi ngày dài của hạnh phúc, những khắc khoải chờ mong nhạt dần, niềm tin yêu biến mất. Giờ lưu lại trong lòng nỗi quặn đau, chia tay trong nước mắt.

Trách ai đây? Trách nhau hay trách cuộc đời nghiệt ngã, không cho ta như ước mơ, những tưởng sẽ là nhau, sẽ là bên nhau, ngờ đâu nay chỉ toàn là ảo mộng. Mà mỗi một vết thương là một sự trưởng thành trong nhau phải không em?

Cuộc đời luôn là thế, hợp rồi sẽ tan là lẽ thường tình. Tình đến thì ngẫu nhiên, đi thì tất nhiên. Anh chỉ biết cảm ơn cuộc đời mang đến nghịch cảnh, để thử thách lòng chân thật, hiểu nhau hơn về mình và người mình yêu.

Người ta bảo “giữ người ở lại chứ ai muốn giữ người ra đi” giờ chỉ biết chúc nhau thôi. Anh chúc em luôn may mắn, hạnh phúc trong tình yêu mới, em nhé.
Đọc thêm..

Tôi đã rung động, yêu em, không thể rời được sức hút từ phía em. Chỉ là cái bắt tay xã giao cuối buổi họp mà tôi thao thức khi hình ảnh của em, bàn tay trắng trẻo và nhỏ nhắn mãi bao vây tâm trí mình.

Tôi đã yêu em trong một hoàn cảnh khác với thông thường. Em sinh tháng 5, vào đêm rằm, là cô gái Hà Nội gốc của thế hệ cuối 7x với giọng nói rất nhẹ nhàng, khuôn mặt tươi sáng, đôi mắt biết nói, trông thật duyên dáng. Em thành đạt, có gia đình êm ấm, công việc tốt trong ngành tài chính. Có lẽ sự say mê càng ngày càng sâu đậm trong tôi không chỉ được nuôi dưỡng từ vẻ ngoài xinh xắn, dịu dàng. Tôi không bao giờ thấy chán khi nói chuyện với em.

Em có sự vững vàng, tự tin, thực tế của cô gái đã trải nghiệm những công việc ngoài xã hội, lại vừa có nét kiên nhẫn, mạnh mẽ, an lành của người đã gánh trách nhiệm làm vợ, làm mẹ, lại vừa hồn nhiên, rụt rè, mong manh, kín đáo, tinh tế của cô gái từng được giải học sinh giỏi Văn nhiều năm trước. Trở lại với thực tại, em đã có chồng, một cô con gái nhỏ, chồng rất yêu em.

Tôi đã được sống những ngày tháng có em đôi khi cùng chia sẻ mối đồng cảm cho những bản nhạc đẹp đẽ, từ những tác phẩm văn học Nga cổ điển, rồi cuốn tiểu thuyết ‘Suối nguồn”. Tôi đã được cười thật to, sảng khoái, rất lâu rồi không cười như thế, trước những bình luận, phát hiện hài hước, bất ngờ của em về cuộc sống.

Em lắng nghe, động viên, đưa ra những phân tích xác đáng, gợi ý rất thông minh để giúp tôi giải quyết vấn đề trong công việc và quan hệ xã hội. Cuộc sống với tôi nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Vài lần nói chuyện với bạn bè em, tôi còn biết căn nhà em được trang trí thật đẹp, em nấu ăn ngon, luôn lo lắng cho mọi người. Người đàn ông trong tôi từng thốt lên tiếng “Ước gì”…

Tôi còn độc thân, thành đạt, rất có điều kiện và sự hỗ trợ từ gia đình, đã dành nhiều thời gian phấn đấu, học hành, làm việc, hài lòng với những gì mình đã tự gây dựng. Tôi đã gặp gỡ nhiều cô gái, hẹn hò, có trải nghiệm, va chạm, vây mà trước em, trái tim tôi lỡ nhịp như chàng trai tuổi 17, thấy đau nhói. Tôi biết trái tim đã không nghe mệnh lệnh của lý trí. Tôi đã rung động, yêu em, không thể rời được sức hút từ phía em. Chỉ là cái bắt tay xã giao cuối buổi họp mà tôi thao thức khi hình ảnh của em, bàn tay trắng trẻo và nhỏ nhắn mãi bao vây tâm trí mình.

Em lặng lẽ nhận ra tất cả, dần rời xa, dù tôi biết em đã thấy vui khi có một người “hiểu mình và chia sẻ” như đã nói. Tình yêu của tôi không đi xa hơn một lần duy nhất cầm tay em trong quán cà phê lãng mạn. Nó mãnh liệt, dữ dội, dai dẳng trong tâm hồn như những đợt sóng ngầm. Còn em, tôi thấy sự xao động trong ánh mắt em dù em không nói.

Lần cuối cùng tôi đưa em về, em nói không muốn làm tổn thương ai cả, em đề nghị tôi dừng liên lạc. Tôi đã im lặng rất lâu. Nhiều ngày đã trôi qua, tôi thầm hỏi em có đang chịu đựng như tôi chịu đựng, hay có lẽ với em chỉ là một chút “say nắng”? Vì tôn trọng, yêu mến em, tôi đã không liên lạc, biết em sẽ bình yên.

Chỉ biết cảm ơn em đã cho tôi biết cảm giác đau đớn của trái tim, những nhịp đập tự do của cảm xúc, tôi đã bắt đầu yêu mùi giấy mới của cuốn truyện và mùi cơn mưa vừa tạnh như em yêu từ lúc nào không rõ. Em đã giúp tôi sống tốt, phong phú, nhiều niềm vui và cân bằng hơn rất nhiều, em có biết không?

Tôi muốn gửi đến em bài hát “Như cánh vạc bay” mà lời cuối đã ngân lên trong tôi hàng trăm lần: “Từ lúc đưa em về. Là biết xa nghìn trùng”.

Cám ơn em đã cho tôi biết cảm giác đau khổ

Tôi đã rung động, yêu em, không thể rời được sức hút từ phía em. Chỉ là cái bắt tay xã giao cuối buổi họp mà tôi thao thức khi hình ảnh của em, bàn tay trắng trẻo và nhỏ nhắn mãi bao vây tâm trí mình.

Tôi đã yêu em trong một hoàn cảnh khác với thông thường. Em sinh tháng 5, vào đêm rằm, là cô gái Hà Nội gốc của thế hệ cuối 7x với giọng nói rất nhẹ nhàng, khuôn mặt tươi sáng, đôi mắt biết nói, trông thật duyên dáng. Em thành đạt, có gia đình êm ấm, công việc tốt trong ngành tài chính. Có lẽ sự say mê càng ngày càng sâu đậm trong tôi không chỉ được nuôi dưỡng từ vẻ ngoài xinh xắn, dịu dàng. Tôi không bao giờ thấy chán khi nói chuyện với em.

Em có sự vững vàng, tự tin, thực tế của cô gái đã trải nghiệm những công việc ngoài xã hội, lại vừa có nét kiên nhẫn, mạnh mẽ, an lành của người đã gánh trách nhiệm làm vợ, làm mẹ, lại vừa hồn nhiên, rụt rè, mong manh, kín đáo, tinh tế của cô gái từng được giải học sinh giỏi Văn nhiều năm trước. Trở lại với thực tại, em đã có chồng, một cô con gái nhỏ, chồng rất yêu em.

Tôi đã được sống những ngày tháng có em đôi khi cùng chia sẻ mối đồng cảm cho những bản nhạc đẹp đẽ, từ những tác phẩm văn học Nga cổ điển, rồi cuốn tiểu thuyết ‘Suối nguồn”. Tôi đã được cười thật to, sảng khoái, rất lâu rồi không cười như thế, trước những bình luận, phát hiện hài hước, bất ngờ của em về cuộc sống.

Em lắng nghe, động viên, đưa ra những phân tích xác đáng, gợi ý rất thông minh để giúp tôi giải quyết vấn đề trong công việc và quan hệ xã hội. Cuộc sống với tôi nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Vài lần nói chuyện với bạn bè em, tôi còn biết căn nhà em được trang trí thật đẹp, em nấu ăn ngon, luôn lo lắng cho mọi người. Người đàn ông trong tôi từng thốt lên tiếng “Ước gì”…

Tôi còn độc thân, thành đạt, rất có điều kiện và sự hỗ trợ từ gia đình, đã dành nhiều thời gian phấn đấu, học hành, làm việc, hài lòng với những gì mình đã tự gây dựng. Tôi đã gặp gỡ nhiều cô gái, hẹn hò, có trải nghiệm, va chạm, vây mà trước em, trái tim tôi lỡ nhịp như chàng trai tuổi 17, thấy đau nhói. Tôi biết trái tim đã không nghe mệnh lệnh của lý trí. Tôi đã rung động, yêu em, không thể rời được sức hút từ phía em. Chỉ là cái bắt tay xã giao cuối buổi họp mà tôi thao thức khi hình ảnh của em, bàn tay trắng trẻo và nhỏ nhắn mãi bao vây tâm trí mình.

Em lặng lẽ nhận ra tất cả, dần rời xa, dù tôi biết em đã thấy vui khi có một người “hiểu mình và chia sẻ” như đã nói. Tình yêu của tôi không đi xa hơn một lần duy nhất cầm tay em trong quán cà phê lãng mạn. Nó mãnh liệt, dữ dội, dai dẳng trong tâm hồn như những đợt sóng ngầm. Còn em, tôi thấy sự xao động trong ánh mắt em dù em không nói.

Lần cuối cùng tôi đưa em về, em nói không muốn làm tổn thương ai cả, em đề nghị tôi dừng liên lạc. Tôi đã im lặng rất lâu. Nhiều ngày đã trôi qua, tôi thầm hỏi em có đang chịu đựng như tôi chịu đựng, hay có lẽ với em chỉ là một chút “say nắng”? Vì tôn trọng, yêu mến em, tôi đã không liên lạc, biết em sẽ bình yên.

Chỉ biết cảm ơn em đã cho tôi biết cảm giác đau đớn của trái tim, những nhịp đập tự do của cảm xúc, tôi đã bắt đầu yêu mùi giấy mới của cuốn truyện và mùi cơn mưa vừa tạnh như em yêu từ lúc nào không rõ. Em đã giúp tôi sống tốt, phong phú, nhiều niềm vui và cân bằng hơn rất nhiều, em có biết không?

Tôi muốn gửi đến em bài hát “Như cánh vạc bay” mà lời cuối đã ngân lên trong tôi hàng trăm lần: “Từ lúc đưa em về. Là biết xa nghìn trùng”.
Đọc thêm..

Em yêu anh mà em vẫn đi xem mặt, người khác làm mối em vẫn sẵn sàng nghe theo. Người ta bảo em không nên lấy anh, em cũng nghe theo. Tình yêu của em là gì vây? Cuộc sống, tình yêu của em mà sao cứ để người khác điều khiển vậy.

Đã tròn một năm mình yêu nhau, tình yêu của chúng mình vượt qua bao nhiêu sóng gió và cho dù có bao nhiêu khó khăn đi nữa thì anh vẫn luôn tự nhủ lòng sẽ yêu em thật nhiều, sẽ cố gắng thật nhiều để mang lại hạnh phúc cho em.

Nhưng hôm nay đây, anh đã phải làm người ra đi để cho em đến bên một người mới. Chỉ vỏn vẹn 10 ngày tết xa nhau nhưng trái tim em đã thay đổi. Anh không bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình phải xa nhau vì sự xuất hiện của người thứ ba. Hai đứa đã cùng hứa sẽ cố gắng vượt qua khó khăn, cố gắng thuyết phục và chờ sự thay đổi của mẹ em. Nhưng cuối cùng, mình xa nhau không phải vì sự phản đối của mẹ, mà vì có người khác mà có thể em xem là hơn anh.

Mới hôm qua thôi, em nói chiều sẽ xuống với anh và anh đã mong ngóng em cả buổi chiều nhưng không thấy. Khi anh gọi điện thì em nói đang đi ăn rằm, tối anh đi đón em thì đã có một người khác đưa em về. Lúc đó anh đã hiểu vì sao em không xuống anh, vì sao có người gọi em thì em đi ngay. Thì ra người ta đang giới thiệu em với một người khác.

Rồi khi em gặp anh, em vờ như không nhìn thấy, em vẫn đi cùng và nói chuyện cùng người ta, cứ như không có anh đang đi ở đằng sau vây. Phải đến lúc anh gọi em thì cả hai dừng lại. Em yêu anh mà em vẫn đi xem mặt, người khác làm mối em vẫn sẵn sàng nghe theo. Người ta bảo em không nên lấy anh, em cũng nghe theo. Tình yêu của em là gì vây? Cuộc sống, tình yêu của em mà sao cứ để người khác điều khiển vậy.

Rồi một lần anh cùng em đi đón bạn, em bỏ mặc anh và đi với bạn đến khi về đến nhà mới gọi điện hỏi anh ở đâu. Em buồn, em xấu hổ vì có người yêu là anh sao? Em không dám giới thiệu với mọi người. Vì sao vậy? Anh đâu phải là kẻ đầu đường xó chợ, đâu phải kẻ rượu chè cờ bạc, anh có công việc dù không phải làm công ty này nọ, hay làm ở cơ quan nhà nước. Anh tự lập và kiếm tiền bằng bàn tay, bằng sức lao động của mình, anh có thể lo cho gia đình của anh.

Vậy mà em luôn so sánh, lo sợ và bây giờ là em chọn người thứ ba. Anh từng vấp ngã trong cuộc sống, anh nghĩ em hiểu được điều gì quan trọng với em chứ. Tình yêu của anh chưa đủ lớn, chưa đủ bao dung sao? Rồi một ngày nào đó em sẽ hiểu được anh quan trọng hơn hay những thứ mà em mong muốn kia quan trọng hơn.

Anh xin làm người ra đi

Em yêu anh mà em vẫn đi xem mặt, người khác làm mối em vẫn sẵn sàng nghe theo. Người ta bảo em không nên lấy anh, em cũng nghe theo. Tình yêu của em là gì vây? Cuộc sống, tình yêu của em mà sao cứ để người khác điều khiển vậy.

Đã tròn một năm mình yêu nhau, tình yêu của chúng mình vượt qua bao nhiêu sóng gió và cho dù có bao nhiêu khó khăn đi nữa thì anh vẫn luôn tự nhủ lòng sẽ yêu em thật nhiều, sẽ cố gắng thật nhiều để mang lại hạnh phúc cho em.

Nhưng hôm nay đây, anh đã phải làm người ra đi để cho em đến bên một người mới. Chỉ vỏn vẹn 10 ngày tết xa nhau nhưng trái tim em đã thay đổi. Anh không bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình phải xa nhau vì sự xuất hiện của người thứ ba. Hai đứa đã cùng hứa sẽ cố gắng vượt qua khó khăn, cố gắng thuyết phục và chờ sự thay đổi của mẹ em. Nhưng cuối cùng, mình xa nhau không phải vì sự phản đối của mẹ, mà vì có người khác mà có thể em xem là hơn anh.

Mới hôm qua thôi, em nói chiều sẽ xuống với anh và anh đã mong ngóng em cả buổi chiều nhưng không thấy. Khi anh gọi điện thì em nói đang đi ăn rằm, tối anh đi đón em thì đã có một người khác đưa em về. Lúc đó anh đã hiểu vì sao em không xuống anh, vì sao có người gọi em thì em đi ngay. Thì ra người ta đang giới thiệu em với một người khác.

Rồi khi em gặp anh, em vờ như không nhìn thấy, em vẫn đi cùng và nói chuyện cùng người ta, cứ như không có anh đang đi ở đằng sau vây. Phải đến lúc anh gọi em thì cả hai dừng lại. Em yêu anh mà em vẫn đi xem mặt, người khác làm mối em vẫn sẵn sàng nghe theo. Người ta bảo em không nên lấy anh, em cũng nghe theo. Tình yêu của em là gì vây? Cuộc sống, tình yêu của em mà sao cứ để người khác điều khiển vậy.

Rồi một lần anh cùng em đi đón bạn, em bỏ mặc anh và đi với bạn đến khi về đến nhà mới gọi điện hỏi anh ở đâu. Em buồn, em xấu hổ vì có người yêu là anh sao? Em không dám giới thiệu với mọi người. Vì sao vậy? Anh đâu phải là kẻ đầu đường xó chợ, đâu phải kẻ rượu chè cờ bạc, anh có công việc dù không phải làm công ty này nọ, hay làm ở cơ quan nhà nước. Anh tự lập và kiếm tiền bằng bàn tay, bằng sức lao động của mình, anh có thể lo cho gia đình của anh.

Vậy mà em luôn so sánh, lo sợ và bây giờ là em chọn người thứ ba. Anh từng vấp ngã trong cuộc sống, anh nghĩ em hiểu được điều gì quan trọng với em chứ. Tình yêu của anh chưa đủ lớn, chưa đủ bao dung sao? Rồi một ngày nào đó em sẽ hiểu được anh quan trọng hơn hay những thứ mà em mong muốn kia quan trọng hơn.
Đọc thêm..

Các cô gái trẻ sẽ luôn tỉnh táo để có cuộc sống tốt đẹp, đừng lẫm lỡ như mình để phải hối tiếc. Dù cho có lỡ mất cái ngàn vàng vẫn còn nhiều cái giá trị khác, không nên vì điều này mà sống buông thả và bị lọt vào những cái bẫy tình của các anh chàng Sở Khanh

Không phải tất cả đàn ông đều không chung thủy và lợi dụng, nhưng trong xã hội hiện nay phần lớn như vậy. Một phần lỗi do chính họ, một phần khác do người phụ nữ quá dễ dãi cũng khiến người đàn ông hư hỏng, chẳng có mèo nào không thèm mỡ.

Tôi có một anh bạn trai, hơn tôi khoảng bốn tuổi, đang chuẩn bị học tiến sĩ ở nước ngoài. Anh ấy trông có vẻ rất hiền lành, gia đình cũng thuộc hàng gia giáo, trí thức. Chúng tôi quen nhau khi đi du học nước ngoài. Tôi cứ nghĩ những người đàn ông học cao chắc chắn có văn hóa và sâu sắc hơn những người khác. Chúng tôi yêu nhau cũng gần nửa năm, rất gắn bó.

Khi yêu nhau chỉ nghĩ đơn giản là yêu hết mình nên mọi chuyện khác cũng hết mình. Chúng tôi không tiếc rẻ tiền bạc hay bất cứ thứ gì, tất cả đều có thể chia sẻ, đều hướng tới mục đích kết hôn. Sau một thời gian chung sống, tôi hay tin gia đình anh không chấp nhận vì gia đình tôi không đáp ứng được những mong muốn của nhà anh, theo kiểu không "môn đăng hộ đối". Gia đình anh muốn anh tìm một cô gái giàu có để cuộc sống sau này của anh không phải vất vả.

Tôi rất hiểu và thông cảm cho anh phải nghe lời bố mẹ, nhưng rất khinh vì anh chọn một cách làm vô cùng ích kỷ. Anh đề nghị tôi sẽ lấy hai vợ. Cô kia sẽ là vợ chính thức theo ý bố mẹ, còn tôi anh rất yêu nên sẽ luôn chăm sóc tốt nhất, hàng tháng gửi tiền chu cấp cho tôi nhưng không công khai mối quan hệ.

Người đàn ông với suy nghĩ như anh này cũng không phải là ít trong xã hội, họ luôn nghĩ sẽ dùng tiền bạc để bù đắp lại tình cảm và mua tình cảm của người khác. Đây là một kiểu "ăn bánh trả tiền" cao cấp, nghe có vẻ cao thượng vì tình yêu, nhưng bản chất là sự yếu đuối và ích kỷ. Họ chỉ muốn thỏa mãn dục vọng và cảm giác chiếm hữu của bản thân họ.

Một số người bạn quanh tôi cũng đang gặp phải những chàng trai như vậy, họ có bạn gái nhưng vẫn quen thêm một cô gái khác, ăn nằm với nhau. Còn những bạn gái nhẹ dạ lại tin tưởng những lời nói êm tai của những tên Sở Khanh. Chỉ cần một chút tiền bạc và sự quan tâm họ đã lấy được lòng tin từ các cô gái. Các bạn gái nên cẩn thận, đừng nghĩ tiền bạc là quan trọng, nó không mua được giá trị con người. Dù có mất đi cái ngàn vàng, người con gái vẫn có cái giá trị của họ. Thúy Kiều làm vợ trăm người nhưng vẫn có nhân cách rất cao đẹp.

Tôi muốn viết bài này để khuyên một vài người bạn và các cô gái, dù có lầm lỡ nhưng mình vẫn luôn có giá trị, ít nhất là trong mắt những người yêu thương. Những chàng trai quan tâm, cho tiền nhưng mục đích cuối cùng là giường chiếu thì họ cũng không hề yêu bạn, phải luôn cảnh giác với những người đàn ông như vậy. Một tình yêu có tình dục trong đó, đôi khi nó sẽ làm thay đổi bản chất chân thật của tình yêu.

Giới trẻ đã lợi dụng sự tiến bộ của xã hội và phong cách sống phương Tây để bóp méo đi bản chất của tình yêu. Có nhiều người bạn của tôi nói, tình dục là một phần không thể thiếu của tình yêu, điều đó chỉ đúng khi đã là vợ chồng, còn khi chưa cưới, không ai chắc chắn được điều gì, một khi đã trao thân người phụ nữ luôn là người thiệt thòi. Cái đau lòng nhất là khi tìm được người thật sự mình yêu thương, mình lại không còn cái quý giá nhất để trao tặng. Nó không phải là quan trọng nhất nhưng làm mất đi cái hạnh phúc trọn vẹn mà trong mỗi người ai cũng hiểu, chỉ không muốn nói ra thôi.

Mong bạn mình và các cô gái trẻ sẽ luôn tỉnh táo để có cuộc sống tốt đẹp, đừng lẫm lỡ như mình để phải hối tiếc. Dù cho có lỡ mất cái ngàn vàng vẫn còn nhiều cái giá trị khác, không nên vì điều này mà sống buông thả và bị lọt vào những cái bẫy tình của các anh chàng Sở Khanh.

Dù mất 'cái ngàn vàng', người con gái vẫn có giá trị

Các cô gái trẻ sẽ luôn tỉnh táo để có cuộc sống tốt đẹp, đừng lẫm lỡ như mình để phải hối tiếc. Dù cho có lỡ mất cái ngàn vàng vẫn còn nhiều cái giá trị khác, không nên vì điều này mà sống buông thả và bị lọt vào những cái bẫy tình của các anh chàng Sở Khanh

Không phải tất cả đàn ông đều không chung thủy và lợi dụng, nhưng trong xã hội hiện nay phần lớn như vậy. Một phần lỗi do chính họ, một phần khác do người phụ nữ quá dễ dãi cũng khiến người đàn ông hư hỏng, chẳng có mèo nào không thèm mỡ.

Tôi có một anh bạn trai, hơn tôi khoảng bốn tuổi, đang chuẩn bị học tiến sĩ ở nước ngoài. Anh ấy trông có vẻ rất hiền lành, gia đình cũng thuộc hàng gia giáo, trí thức. Chúng tôi quen nhau khi đi du học nước ngoài. Tôi cứ nghĩ những người đàn ông học cao chắc chắn có văn hóa và sâu sắc hơn những người khác. Chúng tôi yêu nhau cũng gần nửa năm, rất gắn bó.

Khi yêu nhau chỉ nghĩ đơn giản là yêu hết mình nên mọi chuyện khác cũng hết mình. Chúng tôi không tiếc rẻ tiền bạc hay bất cứ thứ gì, tất cả đều có thể chia sẻ, đều hướng tới mục đích kết hôn. Sau một thời gian chung sống, tôi hay tin gia đình anh không chấp nhận vì gia đình tôi không đáp ứng được những mong muốn của nhà anh, theo kiểu không "môn đăng hộ đối". Gia đình anh muốn anh tìm một cô gái giàu có để cuộc sống sau này của anh không phải vất vả.

Tôi rất hiểu và thông cảm cho anh phải nghe lời bố mẹ, nhưng rất khinh vì anh chọn một cách làm vô cùng ích kỷ. Anh đề nghị tôi sẽ lấy hai vợ. Cô kia sẽ là vợ chính thức theo ý bố mẹ, còn tôi anh rất yêu nên sẽ luôn chăm sóc tốt nhất, hàng tháng gửi tiền chu cấp cho tôi nhưng không công khai mối quan hệ.

Người đàn ông với suy nghĩ như anh này cũng không phải là ít trong xã hội, họ luôn nghĩ sẽ dùng tiền bạc để bù đắp lại tình cảm và mua tình cảm của người khác. Đây là một kiểu "ăn bánh trả tiền" cao cấp, nghe có vẻ cao thượng vì tình yêu, nhưng bản chất là sự yếu đuối và ích kỷ. Họ chỉ muốn thỏa mãn dục vọng và cảm giác chiếm hữu của bản thân họ.

Một số người bạn quanh tôi cũng đang gặp phải những chàng trai như vậy, họ có bạn gái nhưng vẫn quen thêm một cô gái khác, ăn nằm với nhau. Còn những bạn gái nhẹ dạ lại tin tưởng những lời nói êm tai của những tên Sở Khanh. Chỉ cần một chút tiền bạc và sự quan tâm họ đã lấy được lòng tin từ các cô gái. Các bạn gái nên cẩn thận, đừng nghĩ tiền bạc là quan trọng, nó không mua được giá trị con người. Dù có mất đi cái ngàn vàng, người con gái vẫn có cái giá trị của họ. Thúy Kiều làm vợ trăm người nhưng vẫn có nhân cách rất cao đẹp.

Tôi muốn viết bài này để khuyên một vài người bạn và các cô gái, dù có lầm lỡ nhưng mình vẫn luôn có giá trị, ít nhất là trong mắt những người yêu thương. Những chàng trai quan tâm, cho tiền nhưng mục đích cuối cùng là giường chiếu thì họ cũng không hề yêu bạn, phải luôn cảnh giác với những người đàn ông như vậy. Một tình yêu có tình dục trong đó, đôi khi nó sẽ làm thay đổi bản chất chân thật của tình yêu.

Giới trẻ đã lợi dụng sự tiến bộ của xã hội và phong cách sống phương Tây để bóp méo đi bản chất của tình yêu. Có nhiều người bạn của tôi nói, tình dục là một phần không thể thiếu của tình yêu, điều đó chỉ đúng khi đã là vợ chồng, còn khi chưa cưới, không ai chắc chắn được điều gì, một khi đã trao thân người phụ nữ luôn là người thiệt thòi. Cái đau lòng nhất là khi tìm được người thật sự mình yêu thương, mình lại không còn cái quý giá nhất để trao tặng. Nó không phải là quan trọng nhất nhưng làm mất đi cái hạnh phúc trọn vẹn mà trong mỗi người ai cũng hiểu, chỉ không muốn nói ra thôi.

Mong bạn mình và các cô gái trẻ sẽ luôn tỉnh táo để có cuộc sống tốt đẹp, đừng lẫm lỡ như mình để phải hối tiếc. Dù cho có lỡ mất cái ngàn vàng vẫn còn nhiều cái giá trị khác, không nên vì điều này mà sống buông thả và bị lọt vào những cái bẫy tình của các anh chàng Sở Khanh.
Đọc thêm..

Để thành công, bạn phải rèn và học rất nhiều thứ khác, đừng đem “bằng đại học” đi kêu ca khắp nơi. Đừng bao giờ coi thường bất cứ điều gì người khác giỏi hơn bạn, dù chỉ là điều nhỏ nhặt nhất.

Tôi rất hay đọc mục Tâm sự, đặc biệt về công việc và kinh doanh. Tôi nhận thấy có một vấn đề hiện nay nhiều người đang mắc phải, có bằng đại học nhưng phải đi làm việc lương thấp, trái ngành.
Theo quan điểm cá nhân tôi, người thành công trong xã hội không chắc là người giỏi nhất, tất nhiên có những trường hợp như vậy. Khái niệm thành công và giỏi chưa chắc đã đi liền với nhau. Đơn cử, tại sao có rất nhiều giảng viên, tiến sĩ, giáo sư cả trong nước và trên thế giới về lĩnh vực kinh tế, kinh doanh nhưng không nhiều trong số đó có thể gọi là thành công về mặt tiền bạc. Đơn giản, thành công không chỉ là học thức, lý thuyết, hiểu biết, kinh nghiệm mà còn có vô vàn yếu tố tác động nữa: quan hệ, may mắn, khả năng xoay xở, khả năng thích nghi, khả năng dự đoán, thậm chí là sự liều lĩnh. Vậy, các bạn dựa vào đâu mà đòi chỉ với tấm bằng đại học “phổ thông” hiện nay mà mình phải thành công.

Vấn đề là người Việt Nam thường có tư duy ngắn hạn và đề cao tính ổn định. Tôi có cảm giác, mục tiêu của 12 năm ăn học ngày xưa chỉ để vào “đại học”. Các bậc cha mẹ thường khuyến khích động viên và ép buộc con cái phải vào đại học, nhưng vào rồi, sau đó ra trường phải làm gì thì không ai định hướng tiếp. Vì vậy, đa số mọi người coi vào đại học là tấm vé thông hành cho cuộc sống sau này. Đến khi ra trường, không tìm được việc thì mọi người mất định hướng. Tôi khẳng định đa số sinh viên ra trường sẽ gặp tình trạng này, trừ trường hợp những sinh viện thích nghi nhanh hoặc may mắn có công việc tốt.



Năm nay tôi 27 tuổi, tốt nghiệp một trường đại học có tiếng, tôi mất 4 năm trời lăn lộn, làm việc và nghỉ việc ở nhiều công ty, thậm chí tôi chưa được ăn Tết ở công ty lần nào, vì toàn làm không đủ một năm. Cái tôi tìm kiếm là tại sao mình không thể thành công được, mình cần làm gì để thành công. Đến nay, tôi đang làm ở một công ty lớn, một vị trí tốt, có mức lương cao và phù hợp với năng lực, mong muốn của tôi, đặc biệt có khả năng thăng tiến.

Hiện nay tôi chỉ có đúng một tấm bằng đại học, tôi chẳng cần bằng cao học mặc dù có thời gian tôi cũng sẽ học, hiện tại không cần, tôi cũng chẳng giỏi ngoại ngữ. Tôi không dám gọi là kinh nghiệm, nhưng theo tôi bằng đại học cũng chỉ là chứng chỉ bạn có biết về lĩnh vực đó, cao cấp hơn so với bằng cấp 3 một chút.

Còn để thành công, bạn phải rèn và học rất nhiều thứ khác, chứ đừng đem “bằng đại học” đi kêu ca khắp nơi. Đừng bao giờ coi thường bất cứ điều gì mà người khác giỏi hơn bạn, dù chỉ là điều nhỏ nhặt nhất, có khi đó chính là yếu tố khiến người đó thành công hơn bạn!

Người thành công không chắc là người giỏi nhất

Để thành công, bạn phải rèn và học rất nhiều thứ khác, đừng đem “bằng đại học” đi kêu ca khắp nơi. Đừng bao giờ coi thường bất cứ điều gì người khác giỏi hơn bạn, dù chỉ là điều nhỏ nhặt nhất.

Tôi rất hay đọc mục Tâm sự, đặc biệt về công việc và kinh doanh. Tôi nhận thấy có một vấn đề hiện nay nhiều người đang mắc phải, có bằng đại học nhưng phải đi làm việc lương thấp, trái ngành.
Theo quan điểm cá nhân tôi, người thành công trong xã hội không chắc là người giỏi nhất, tất nhiên có những trường hợp như vậy. Khái niệm thành công và giỏi chưa chắc đã đi liền với nhau. Đơn cử, tại sao có rất nhiều giảng viên, tiến sĩ, giáo sư cả trong nước và trên thế giới về lĩnh vực kinh tế, kinh doanh nhưng không nhiều trong số đó có thể gọi là thành công về mặt tiền bạc. Đơn giản, thành công không chỉ là học thức, lý thuyết, hiểu biết, kinh nghiệm mà còn có vô vàn yếu tố tác động nữa: quan hệ, may mắn, khả năng xoay xở, khả năng thích nghi, khả năng dự đoán, thậm chí là sự liều lĩnh. Vậy, các bạn dựa vào đâu mà đòi chỉ với tấm bằng đại học “phổ thông” hiện nay mà mình phải thành công.

Vấn đề là người Việt Nam thường có tư duy ngắn hạn và đề cao tính ổn định. Tôi có cảm giác, mục tiêu của 12 năm ăn học ngày xưa chỉ để vào “đại học”. Các bậc cha mẹ thường khuyến khích động viên và ép buộc con cái phải vào đại học, nhưng vào rồi, sau đó ra trường phải làm gì thì không ai định hướng tiếp. Vì vậy, đa số mọi người coi vào đại học là tấm vé thông hành cho cuộc sống sau này. Đến khi ra trường, không tìm được việc thì mọi người mất định hướng. Tôi khẳng định đa số sinh viên ra trường sẽ gặp tình trạng này, trừ trường hợp những sinh viện thích nghi nhanh hoặc may mắn có công việc tốt.



Năm nay tôi 27 tuổi, tốt nghiệp một trường đại học có tiếng, tôi mất 4 năm trời lăn lộn, làm việc và nghỉ việc ở nhiều công ty, thậm chí tôi chưa được ăn Tết ở công ty lần nào, vì toàn làm không đủ một năm. Cái tôi tìm kiếm là tại sao mình không thể thành công được, mình cần làm gì để thành công. Đến nay, tôi đang làm ở một công ty lớn, một vị trí tốt, có mức lương cao và phù hợp với năng lực, mong muốn của tôi, đặc biệt có khả năng thăng tiến.

Hiện nay tôi chỉ có đúng một tấm bằng đại học, tôi chẳng cần bằng cao học mặc dù có thời gian tôi cũng sẽ học, hiện tại không cần, tôi cũng chẳng giỏi ngoại ngữ. Tôi không dám gọi là kinh nghiệm, nhưng theo tôi bằng đại học cũng chỉ là chứng chỉ bạn có biết về lĩnh vực đó, cao cấp hơn so với bằng cấp 3 một chút.

Còn để thành công, bạn phải rèn và học rất nhiều thứ khác, chứ đừng đem “bằng đại học” đi kêu ca khắp nơi. Đừng bao giờ coi thường bất cứ điều gì mà người khác giỏi hơn bạn, dù chỉ là điều nhỏ nhặt nhất, có khi đó chính là yếu tố khiến người đó thành công hơn bạn!
Đọc thêm..
Giọng nói khàn đặc, nước da xanh lét là hậu quả của cuộc điều trị hóa - xạ trị lâu dài. Nguyễn Quang Linh (sinh năm 1992, Hưng Thịnh, Hoằng Lộc, Hoằng Hóa, Thanh Hóa) đang phải chống chọi với những cơn đau kéo dài của căn bệnh ung thư vòm họng.

Năm 2010, Linh đỗ Học viện Hải quân Nha Trang với số điểm khá cao. Học hết năm nhất với kết quả tốt, đạt học viên giỏi, Linh được cử đi du học tại Học viện Hải quân Nga. Chàng trai trẻ lên đường với ước vọng về sự học tập, thay đổi cuộc sống vốn rất nghèo khó của gia đình mình.
Nhưng mới được hơn 2 tháng, Linh mắc bệnh viêm họng kéo dài. Bệnh tình trở nên trầm trọng khi vài tháng sau, cậu đã phải trở về nước, điều trị tại bệnh viện Quân đội 108, rồi chuyển sang Viện Y học Phóng xạ và U bướu Quân đội với kết luận : Ung thư vòm họng.
Những đợt truyền hóa chất và xạ trị kéo dài đã biến chàng trai khỏe mạnh, nặng 63 kg sút cân chỉ còn hơn 50 kg. Cơ thể luôn luôn đau nhức, má sưng lên và vòm họng bị thu hẹp, ăn uống, nói chuyện rất khó khăn. Giờ đến bữa cơm, cậu cũng chỉ ăn được lưng bát, luôn phải chan canh.
Từ khi Linh nằm viện, bố em phải nghỉ việc không lương ra Hà Nội chăm con. Lương công nhân cầu đường không được bao nhiêu, anh Nguyễn Quang Lực đang nỗ lực dồn tiền để sắp tới cho con trai quay trở lại bệnh viện. Số tiền gia đình vay mượn để chữa trị cho Linh, cho mẹ Linh đã lên đến cả trăm triệu đồng.
Mẹ Linh bị suy tim cấp độ 4, nhiều lần đi khám, không chịu nằm viện do không có tiền thuốc thang. Nay bệnh quá nặng, bác sĩ bắt phải nằm viện. Cậu em út đang học dở lớp 11 cũng bỏ học bươn chải vì hoàn cảnh quá khó khăn. Cô em thứ 2 đang học Cao đẳng Y Thanh Hóa cũng tính bỏ học về nhà phụ giúp bố mẹ. Căn nhà gia đình em đang ở cũng là nhà tình nghĩa do chính quyền địa phương cùng nhân dân xây tặng.
Linh cho hay, tháng 7 tới, em sẽ phải ra Viện Y học Phóng xạ và U bướu Quân đội tiến hành kiểm tra lần nữa. Nếu kết quả khả quan thì có thể quay lại trường học. Nếu không chuyển biến thì tiếp tục điều trị và có thể con đường học hành sẽ phải dừng lại.
Nhớ biển Nha Trang, nhớ màu áo học viên Hải quân, Linh bảo, ngày phải rời Nga để trở về nước, em như người rơi xuống vực thẳm. Những ngày ở viện điều trị, bị ảnh hưởng của hóa - xạ, cơ thể ốm yếu, ăn là nôn ra, ngụm nước chảy qua cổ họng là đau chảy nước mắt nước mũi. Nhưng nghĩ đến lúc được quay lại trường, Linh lại gắng gượng. Giờ nếu không được đi học nữa thì em chẳng biết làm gì, trong khi cơ thể không được khỏe mạnh.
"Nếu được trở lại trường hải quân, em không sợ học lại, không sợ quên kiến thức. Chỉ sợ không quay lại được trường, bao dự định, ước mơ sẽ tắt hết", Linh buồn bã nói.


Hãy chung tay góp sức để ước mơ của Linh trở thành hiện thực. Hãy liên hệ với chúng tôi để giúp đỡ Linh vượt qua khó khăn. Xin cảm ơn

ƯỚC MƠ DANG DỞ CỦA CHÀNG HỌC VIÊN HẢI QUÂN

Giọng nói khàn đặc, nước da xanh lét là hậu quả của cuộc điều trị hóa - xạ trị lâu dài. Nguyễn Quang Linh (sinh năm 1992, Hưng Thịnh, Hoằng Lộc, Hoằng Hóa, Thanh Hóa) đang phải chống chọi với những cơn đau kéo dài của căn bệnh ung thư vòm họng.

Năm 2010, Linh đỗ Học viện Hải quân Nha Trang với số điểm khá cao. Học hết năm nhất với kết quả tốt, đạt học viên giỏi, Linh được cử đi du học tại Học viện Hải quân Nga. Chàng trai trẻ lên đường với ước vọng về sự học tập, thay đổi cuộc sống vốn rất nghèo khó của gia đình mình.
Nhưng mới được hơn 2 tháng, Linh mắc bệnh viêm họng kéo dài. Bệnh tình trở nên trầm trọng khi vài tháng sau, cậu đã phải trở về nước, điều trị tại bệnh viện Quân đội 108, rồi chuyển sang Viện Y học Phóng xạ và U bướu Quân đội với kết luận : Ung thư vòm họng.
Những đợt truyền hóa chất và xạ trị kéo dài đã biến chàng trai khỏe mạnh, nặng 63 kg sút cân chỉ còn hơn 50 kg. Cơ thể luôn luôn đau nhức, má sưng lên và vòm họng bị thu hẹp, ăn uống, nói chuyện rất khó khăn. Giờ đến bữa cơm, cậu cũng chỉ ăn được lưng bát, luôn phải chan canh.
Từ khi Linh nằm viện, bố em phải nghỉ việc không lương ra Hà Nội chăm con. Lương công nhân cầu đường không được bao nhiêu, anh Nguyễn Quang Lực đang nỗ lực dồn tiền để sắp tới cho con trai quay trở lại bệnh viện. Số tiền gia đình vay mượn để chữa trị cho Linh, cho mẹ Linh đã lên đến cả trăm triệu đồng.
Mẹ Linh bị suy tim cấp độ 4, nhiều lần đi khám, không chịu nằm viện do không có tiền thuốc thang. Nay bệnh quá nặng, bác sĩ bắt phải nằm viện. Cậu em út đang học dở lớp 11 cũng bỏ học bươn chải vì hoàn cảnh quá khó khăn. Cô em thứ 2 đang học Cao đẳng Y Thanh Hóa cũng tính bỏ học về nhà phụ giúp bố mẹ. Căn nhà gia đình em đang ở cũng là nhà tình nghĩa do chính quyền địa phương cùng nhân dân xây tặng.
Linh cho hay, tháng 7 tới, em sẽ phải ra Viện Y học Phóng xạ và U bướu Quân đội tiến hành kiểm tra lần nữa. Nếu kết quả khả quan thì có thể quay lại trường học. Nếu không chuyển biến thì tiếp tục điều trị và có thể con đường học hành sẽ phải dừng lại.
Nhớ biển Nha Trang, nhớ màu áo học viên Hải quân, Linh bảo, ngày phải rời Nga để trở về nước, em như người rơi xuống vực thẳm. Những ngày ở viện điều trị, bị ảnh hưởng của hóa - xạ, cơ thể ốm yếu, ăn là nôn ra, ngụm nước chảy qua cổ họng là đau chảy nước mắt nước mũi. Nhưng nghĩ đến lúc được quay lại trường, Linh lại gắng gượng. Giờ nếu không được đi học nữa thì em chẳng biết làm gì, trong khi cơ thể không được khỏe mạnh.
"Nếu được trở lại trường hải quân, em không sợ học lại, không sợ quên kiến thức. Chỉ sợ không quay lại được trường, bao dự định, ước mơ sẽ tắt hết", Linh buồn bã nói.


Hãy chung tay góp sức để ước mơ của Linh trở thành hiện thực. Hãy liên hệ với chúng tôi để giúp đỡ Linh vượt qua khó khăn. Xin cảm ơn
Đọc thêm..

Em bảo “Quen một người không có tiền như anh, nên tôi phải đánh số đề đấy, thì sao nào". Anh nhận ra một điều em không thể bên một người nghèo mãi được. Anh không giàu có như mọi thứ em thấy ở bạn bè trang lứa, anh chỉ giàu về tình cảm thôi, giàu về cảm xúc.

Vậy là gần bốn năm mình yêu nhau rồi em nhỉ, chỉ còn vài tháng nữa là khoảnh khắc giao mùa sẽ đến. Những cơn mưa bắt đầu với bao nhiêu kỷ niệm của chúng mình thay phiên nhau lướt qua trong tâm trí anh. Người ta bảo anh ủy mị, lụy tình và cả yếu đuối nữa, nhưng nó chẳng mấy ảnh hưởng gì đến tình cảm, lý trí của con tim anh dành cho em cả.

Mình yêu nhau gần bốn năm, nếu so sánh với tình yêu của những cặp đôi khác có lẽ mình vẫn chẳng là gì em nhỉ. Tình yêu của chúng mình như đã trôi qua hàng thế kỷ, trải qua những vui buồn, đau khổ, hạnh phúc quá nhiều nên cảm giác rằng nó đã tồn tại thật lâu từ khi nào. Rồi dần dần theo thời gian mình nhận ra những khác biệt của nhau, mình chẳng thể nào không giận nhau trong một tháng hoặc đơn giản chỉ là một tuần. Một tuần để có thể anh cảm thấy niềm vui, hạnh phúc thật sự, một giấc ngủ sâu.

Anh thật sự vui và rất hạnh phúc vì có một người con gái có thể nhìn thấu được trái tim anh. Anh muốn em chẳng phải thua bất kỳ ai trong cuộc sống này, không phải thiếu thốn về tình cảm, vật chất và một cuộc sống bền vững. Anh làm được, anh đã có thể thực hiện được rất nhiều thử thách trong cuộc sống này để khi trở về mang cho em niềm vui cuối ngày.

Anh cảm nhận rằng em cũng yêu anh thật nhiều, thương anh, giữ anh thật chặt, mong anh mỗi khi anh đi làm về muộn, nhưng em à, anh dường như không thể thở được vì sự chặt chẽ đó của em. Mình rơi vào bế tắc, cãi nhau, giận nhau, anh lại phải là người xin lỗi em như bao lần. Em không để anh đi làm, không để anh bước ra bên ngoài kiếm tiền, anh biết khổ chứ, khó khăn rất nhiều nhưng anh sẵn sàng đối mặt với mọi thứ chỉ để “kiếm tiền".

Anh tâm sự, làm đủ điều để em rõ rằng mình muốn một cuộc sống sung túc thì điều quan trọng anh phải bươn trải. Em bảo rằng “Anh không có lập trường". Em thử nhìn bên ngoài xem, kể cả lứa bạn bè của em, họ phải làm đủ thứ nghề để trang trải cho cuộc sống mỗi ngày, vật lộn với bao điều khó khăn, thậm chí đến mức cạn kiệt sức lực.

Mục tiêu của anh, em biết đấy, anh còn nặng nề hơn họ nhiều, họ một mình, phải tự kiếm sống để qua ngày, tằn tiện dành chút ít cho ngày mai. Còn anh, không chỉ cho riêng mình mà cho em, cho con anh, cho ngôi nhà của mình sau này nữa. Vậy tại sao? Tại sao em lại tự làm khổ chuyện tình của mình đến như thế?

Ở em bắt đầu xuất hiện những điều thực sự không đáng có trong tình yêu. Em bảo “Quen một người không có tiền như anh, nên tôi phải đánh số đề đấy, thì sao nào". Anh như chết lặng đi, đau đớn quá chừng em biết không? Rồi còn nhiều câu xúc phạm anh nữa.

Anh nghĩ rằng, ngần ấy vết thương trên người anh, ngần ấy sự chân thật, yêu thương dành cho em có đủ để em phải như thế với anh? Bạn bè anh chẳng có, quan hệ xã hội anh chẳng một ai, chỉ có mỗi em thôi, vậy anh gái gú như thế nào, rượu chè với ai, Facebook làm gì? Đi cùng em dù trong lòng có rất nhiều tâm sự, nhiều chuyện đau lòng nhưng cũng vẫn phải luôn mang một vai trò “hoạt náo viên" cho em vui, em cười. Cuối cùng mọi thứ dồn nén trong con người anh bao lâu như tức nước vỡ bờ.

Em đi cùng anh qua bao năm tháng qua, em biết rõ rằng anh chỉ là một người nghèo, em vẫn yêu anh, bên anh vượt qua thời gian. Giờ đây anh nhận ra một điều em không thể bên một người nghèo mãi được. Anh không giàu có như mọi thứ em thấy ở bạn bè trang lứa, anh chỉ giàu về tình cảm thôi, giàu về cảm xúc. Nếu em có đang đọc được những dòng này, anh cũng mong em hiểu rằng anh yêu em như thế nào, đó là một sự chân thành em à.

Xin lỗi em, anh chỉ là người nghèo

Em bảo “Quen một người không có tiền như anh, nên tôi phải đánh số đề đấy, thì sao nào". Anh nhận ra một điều em không thể bên một người nghèo mãi được. Anh không giàu có như mọi thứ em thấy ở bạn bè trang lứa, anh chỉ giàu về tình cảm thôi, giàu về cảm xúc.

Vậy là gần bốn năm mình yêu nhau rồi em nhỉ, chỉ còn vài tháng nữa là khoảnh khắc giao mùa sẽ đến. Những cơn mưa bắt đầu với bao nhiêu kỷ niệm của chúng mình thay phiên nhau lướt qua trong tâm trí anh. Người ta bảo anh ủy mị, lụy tình và cả yếu đuối nữa, nhưng nó chẳng mấy ảnh hưởng gì đến tình cảm, lý trí của con tim anh dành cho em cả.

Mình yêu nhau gần bốn năm, nếu so sánh với tình yêu của những cặp đôi khác có lẽ mình vẫn chẳng là gì em nhỉ. Tình yêu của chúng mình như đã trôi qua hàng thế kỷ, trải qua những vui buồn, đau khổ, hạnh phúc quá nhiều nên cảm giác rằng nó đã tồn tại thật lâu từ khi nào. Rồi dần dần theo thời gian mình nhận ra những khác biệt của nhau, mình chẳng thể nào không giận nhau trong một tháng hoặc đơn giản chỉ là một tuần. Một tuần để có thể anh cảm thấy niềm vui, hạnh phúc thật sự, một giấc ngủ sâu.

Anh thật sự vui và rất hạnh phúc vì có một người con gái có thể nhìn thấu được trái tim anh. Anh muốn em chẳng phải thua bất kỳ ai trong cuộc sống này, không phải thiếu thốn về tình cảm, vật chất và một cuộc sống bền vững. Anh làm được, anh đã có thể thực hiện được rất nhiều thử thách trong cuộc sống này để khi trở về mang cho em niềm vui cuối ngày.

Anh cảm nhận rằng em cũng yêu anh thật nhiều, thương anh, giữ anh thật chặt, mong anh mỗi khi anh đi làm về muộn, nhưng em à, anh dường như không thể thở được vì sự chặt chẽ đó của em. Mình rơi vào bế tắc, cãi nhau, giận nhau, anh lại phải là người xin lỗi em như bao lần. Em không để anh đi làm, không để anh bước ra bên ngoài kiếm tiền, anh biết khổ chứ, khó khăn rất nhiều nhưng anh sẵn sàng đối mặt với mọi thứ chỉ để “kiếm tiền".

Anh tâm sự, làm đủ điều để em rõ rằng mình muốn một cuộc sống sung túc thì điều quan trọng anh phải bươn trải. Em bảo rằng “Anh không có lập trường". Em thử nhìn bên ngoài xem, kể cả lứa bạn bè của em, họ phải làm đủ thứ nghề để trang trải cho cuộc sống mỗi ngày, vật lộn với bao điều khó khăn, thậm chí đến mức cạn kiệt sức lực.

Mục tiêu của anh, em biết đấy, anh còn nặng nề hơn họ nhiều, họ một mình, phải tự kiếm sống để qua ngày, tằn tiện dành chút ít cho ngày mai. Còn anh, không chỉ cho riêng mình mà cho em, cho con anh, cho ngôi nhà của mình sau này nữa. Vậy tại sao? Tại sao em lại tự làm khổ chuyện tình của mình đến như thế?

Ở em bắt đầu xuất hiện những điều thực sự không đáng có trong tình yêu. Em bảo “Quen một người không có tiền như anh, nên tôi phải đánh số đề đấy, thì sao nào". Anh như chết lặng đi, đau đớn quá chừng em biết không? Rồi còn nhiều câu xúc phạm anh nữa.

Anh nghĩ rằng, ngần ấy vết thương trên người anh, ngần ấy sự chân thật, yêu thương dành cho em có đủ để em phải như thế với anh? Bạn bè anh chẳng có, quan hệ xã hội anh chẳng một ai, chỉ có mỗi em thôi, vậy anh gái gú như thế nào, rượu chè với ai, Facebook làm gì? Đi cùng em dù trong lòng có rất nhiều tâm sự, nhiều chuyện đau lòng nhưng cũng vẫn phải luôn mang một vai trò “hoạt náo viên" cho em vui, em cười. Cuối cùng mọi thứ dồn nén trong con người anh bao lâu như tức nước vỡ bờ.

Em đi cùng anh qua bao năm tháng qua, em biết rõ rằng anh chỉ là một người nghèo, em vẫn yêu anh, bên anh vượt qua thời gian. Giờ đây anh nhận ra một điều em không thể bên một người nghèo mãi được. Anh không giàu có như mọi thứ em thấy ở bạn bè trang lứa, anh chỉ giàu về tình cảm thôi, giàu về cảm xúc. Nếu em có đang đọc được những dòng này, anh cũng mong em hiểu rằng anh yêu em như thế nào, đó là một sự chân thành em à.
Đọc thêm..

Hôm 8/3 chúng tôi còn gặp nhau vui vẻ nói cười, một tuần sau tôi nhắn tin hẹn anh để nói về quyết định gắn bó đời mình, anh trả lời đã có người con gái khác. Anh xin lỗi vì đã hạnh phúc với tình yêu mới, vì tình yêu và sự đợi chờ anh không còn dành cho tôi nữa.

Tôi gặp anh cách đây 7 năm, ban đầu là mối quan hệ đồng nghiệp. Ngày ấy tôi còn rất trẻ, chưa cảm nhận rung động đầu tiên trong con tim mình ra sao. Anh dịu dàng đến bên tôi, nhẹ nhàng quan tâm và yêu thương để hai năm sau tôi chính thức là bạn gái anh. Như bao đôi tình nhân khác, tình yêu chúng tôi có sự thăng hoa của niềm hạnh phúc, chia sẻ ngọt bùi cuộc sống và không ít lần chao đảo trước sóng gió. May thay chúng tôi đã kịp lèo lái con thuyền tình yêu vượt sóng gió.

Trở ngại đầu tiên khi tôi quyết định đến với anh chính là thời gian. Tôi là nhân viên văn phòng, anh là nhân viên phục vụ quán bar. Cuộc mưu sinh của anh bắt đầu từ chập tối đến khuya, anh về nhà ngả lưng nơi phòng trọ là trời hửng sáng. Những tia nắng khởi đầu ngày mới chính là lúc công việc tôi bắt đầu. Yêu anh tôi thông cảm và thương rất nhiều, vượt qua sự phản đối lúc đầu của mẹ để đến với anh. Các ngày lễ trong năm tôi lặng lẽ một mình vì ngày ấy anh không bao giờ có thể nghỉ làm đưa tôi đi chơi như bao đôi tình nhân khác.

Tôi có thoáng buồn nhưng tình yêu dành cho anh lớn hơn tất cả, tôi chẳng nửa lời trách mắng anh. Anh là người đàn ông chững chạc, anh dạy và dìu dắt tôi đi qua từng miền thương nhớ mà chính tôi chưa từng một lần nhận ra tim mình trôi về anh từ lúc nào. Tôi biết rằng anh là một phần không thể thiếu trong cuộc sống.

Cuộc sống hai đứa rất khó khăn, nhà anh ở quê không khá giả nhưng ấm áp tình thương. Gia đình tôi đã đổ vỡ hôn nhân nên giờ tôi sống những ngày tháng chật vật vô cùng. Anh từng đề nghị cưới, anh thương tôi lắm nên mới nghĩ đến việc sống cả cuộc đời với tôi. Lần đầu vì tôi còn quá trẻ nên khước từ lời cầu hôn, hẹn anh yêu thêm thời gian để cho bản thân khám phá sâu về người bạn đời sau này. Anh đồng ý.

Lần hai anh lặp lại việc cưới xin, tôi thật sự vui nhưng lúc này suy nghĩ về những khó khăn của mẹ nhiều hơn nên tôi im lặng, không trả lời anh. Im lặng không phải vì tôi không yêu anh, vì tôi lo lắng chăm sóc anh ra sao, anh là người hiểu rõ nhất. Chúng tôi vẫn mặn nồng trong tất cả mọi việc, vẫn những bữa cơm tôi nấu anh ăn. Những hôm làm khán giả xem anh đá banh trên sân nắng cháy, vẫn thỏ thẻ yêu anh rất nhiều mỗi khi anh ôm tôi vào lòng, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện cưới.

Lần 3 là khi 2 đứa em của anh cưới, anh nhắc lại với tôi lần nữa, tôi hẹn anh sẽ trả lời chính thức sau đám cưới em anh. Vì tôi có lý do khó nói bên gia đình, sợ mình nói ra sẽ làm anh suy nghĩ lung tung rồi buồn. Anh là người đàn ông rất nóng tính và tự ái cao nên tôi nén nỗi lòng không trả lời anh, để qua Tết này sẽ đồng ý làm vợ anh.

Phải chia sẻ rằng lý do tôi im lặng trước lời ngỏ cưới anh vì tôi sinh ra trong một gia đình đổ vỡ hôn nhân. Ba đã phản bội mẹ con tôi, đẩy hoàn cảnh sống tôi vào khốn cùng của khó khăn nên tôi như chim sợ cành cong. Phần nữa vì anh là người đàn ông đầu tiên nhưng tôi đã không còn con gái khi đến với anh. Xin đừng hiểu lầm, tất cả là do tôi bị lạm dụng thân xác lúc nhỏ đã để lại ký ức ám ảnh và đau thương.

Tuy nóng tính nhưng anh lại là người bản lĩnh sống, rất tình cảm, tôi hạnh phúc vì có anh trong cuộc đời dù 5 năm qua chưa từng được đi chơi vào các ngày lễ tình nhân. Tôi quan niệm tình cảm và yêu thương nhau thật lòng mới quan trọng hơn những bề nổi ấy. Tôi đã sống gắn bó với người đàn ông này 5 năm, một chặng đường không dài nhưng không ngắn, đủ để hiểu tính tình anh.

Trong suốt thời gian ấy chúng tôi đã trót lỡ lầm, tôi day dứt và cầu mong tình yêu này cập bến để có thể cùng anh sửa chữa lỗi lầm, hai đứa đã trót từ bỏ đi giọt máu của mình vì hoàn cảnh không cho phép. Trớ trêu thay, cuộc đời không như đoán trước chữ ngờ. Mới đây thôi, hôm 8/3 chúng tôi còn gặp nhau vui vẻ nói cười, vậy mà một tuần sau đó tôi nhắn tin hẹn anh để nói về quyết định gắn bó đời mình với anh thì anh trả lời đã có người con gái khác, anh xin lỗi vì anh hạnh phúc với tình yêu mới. Anh xin lỗi vì tình yêu và sự đợi chờ anh không còn dành cho tôi nữa.

Đất trời quanh tôi như sụp xuống, tôi khóc rất nhiều. Anh cũng bảo lần đầu tiên trong suốt 5 năm yêu nhau tôi khóc vì anh. Lần đầu tiên anh thấy tôi yếu đuối khi không có anh cạnh bên. Trước hết tôi biết mình là kẻ có lỗi vì không trả lời dứt khoát việc sẽ làm vợ anh trong tương lai.

Tôi thật lòng có nỗi khổ tâm riêng, nếu như không yêu anh, nếu tình cảm tôi nhạt nhòa hay vì tôi đã yêu người khác thì sự chia tay anh chỉ như một lối thoát cho cả hai. Đằng này, tôi đã yêu và trân trọng tình yêu ấy ngay từ những ngày đầu tiên, tôi lưu giữ những tin nhắn anh nhắn cho tôi suốt thời gian dài ấy. Tôi biết tình yêu này quan trọng với đời mình, biết mình đã lỡ chạm đến tổn thương trong anh nên tôi đã mong anh suy nghĩ lại, mong anh cho tôi cơ hội để yêu thương, mong anh nghĩ về những hạnh phúc lẫn sóng gió cả hai đã dìu dắt nhau đi qua 5 năm.

Anh lạnh lùng từ chối vì bảo rằng đã yêu cô gái ấy nên không thể quay lại được nữa. Cô gái anh quen một tháng làm xóa sạch ký ức tình yêu 5 năm của chúng tôi? Tôi thật sự rất đau đớn, không biết sẽ sống những ngày tháng không anh như thế nào. Đâu rồi vòng tay, cái ôm hôn ngọt ngào mà tôi đã dành 5 năm xuân thì nuôi dưỡng vun xén?

Không biết phải làm thế nào để anh hiểu lòng tôi, để anh quay về với yêu thương cả hai đã vun xén. Tôi thừa nhận mình đã vì công việc và sự quan tâm cho gia đình tôi nhiều nên đôi lúc vô tình tạo ra khoảng lặng trong tình yêu. Tôi cũng khẳng định mình đã tin và tuyệt đối chưa hoài nghi về niềm tin dành cho tình yêu ấy.

Anh nói không bao giờ có thể quên được tôi trong trái tim, dù anh đi bên cạnh bạn gái mới vẫn không thoát khỏi hình ảnh tôi trong đầu. Vậy tại sao anh không cho tôi cơ hội để yêu, chăm sóc cho anh? Gia đình anh rất mực yêu thương tôi, không ai đồng ý với quyết định của anh, nhưng vô ích, cuộc đời là của anh, quyết định sau cùng thuộc về anh. Tôi làm sao để giành lại tình yêu anh với cô gái mới ấy?

Đã 3 tháng trôi qua kể từ khi nói chia tay, anh lạnh lùng không một tin nhắn hay điện thoại, thậm chí anh còn đăng bức ảnh hôn cô gái ấy nồng nàn lên Facebook, tôi quay cuồng trong tổn thương chất chồng. Sâu thẳm trái tim mình, tôi vẫn bảo lòng sẽ tha thứ để anh quay về khi thật sự nhận ra tình yêu mới chỉ là cơn say nắng và tình yêu chúng tôi quá lớn.

Tôi đã 27 tuổi, đang sống những ngày tháng vô cùng khó khăn, tôi đã cược tất cả niềm tin, tình yêu, xuân thì, cuộc đời, bản thân vào anh. Liệu 5 năm yêu thương có còn lối về cho tình yêu này? Xin hãy chia sẻ cùng tôi.
Trúc

Mất anh sau 3 lần từ chối lời cầu hôn

Hôm 8/3 chúng tôi còn gặp nhau vui vẻ nói cười, một tuần sau tôi nhắn tin hẹn anh để nói về quyết định gắn bó đời mình, anh trả lời đã có người con gái khác. Anh xin lỗi vì đã hạnh phúc với tình yêu mới, vì tình yêu và sự đợi chờ anh không còn dành cho tôi nữa.

Tôi gặp anh cách đây 7 năm, ban đầu là mối quan hệ đồng nghiệp. Ngày ấy tôi còn rất trẻ, chưa cảm nhận rung động đầu tiên trong con tim mình ra sao. Anh dịu dàng đến bên tôi, nhẹ nhàng quan tâm và yêu thương để hai năm sau tôi chính thức là bạn gái anh. Như bao đôi tình nhân khác, tình yêu chúng tôi có sự thăng hoa của niềm hạnh phúc, chia sẻ ngọt bùi cuộc sống và không ít lần chao đảo trước sóng gió. May thay chúng tôi đã kịp lèo lái con thuyền tình yêu vượt sóng gió.

Trở ngại đầu tiên khi tôi quyết định đến với anh chính là thời gian. Tôi là nhân viên văn phòng, anh là nhân viên phục vụ quán bar. Cuộc mưu sinh của anh bắt đầu từ chập tối đến khuya, anh về nhà ngả lưng nơi phòng trọ là trời hửng sáng. Những tia nắng khởi đầu ngày mới chính là lúc công việc tôi bắt đầu. Yêu anh tôi thông cảm và thương rất nhiều, vượt qua sự phản đối lúc đầu của mẹ để đến với anh. Các ngày lễ trong năm tôi lặng lẽ một mình vì ngày ấy anh không bao giờ có thể nghỉ làm đưa tôi đi chơi như bao đôi tình nhân khác.

Tôi có thoáng buồn nhưng tình yêu dành cho anh lớn hơn tất cả, tôi chẳng nửa lời trách mắng anh. Anh là người đàn ông chững chạc, anh dạy và dìu dắt tôi đi qua từng miền thương nhớ mà chính tôi chưa từng một lần nhận ra tim mình trôi về anh từ lúc nào. Tôi biết rằng anh là một phần không thể thiếu trong cuộc sống.

Cuộc sống hai đứa rất khó khăn, nhà anh ở quê không khá giả nhưng ấm áp tình thương. Gia đình tôi đã đổ vỡ hôn nhân nên giờ tôi sống những ngày tháng chật vật vô cùng. Anh từng đề nghị cưới, anh thương tôi lắm nên mới nghĩ đến việc sống cả cuộc đời với tôi. Lần đầu vì tôi còn quá trẻ nên khước từ lời cầu hôn, hẹn anh yêu thêm thời gian để cho bản thân khám phá sâu về người bạn đời sau này. Anh đồng ý.

Lần hai anh lặp lại việc cưới xin, tôi thật sự vui nhưng lúc này suy nghĩ về những khó khăn của mẹ nhiều hơn nên tôi im lặng, không trả lời anh. Im lặng không phải vì tôi không yêu anh, vì tôi lo lắng chăm sóc anh ra sao, anh là người hiểu rõ nhất. Chúng tôi vẫn mặn nồng trong tất cả mọi việc, vẫn những bữa cơm tôi nấu anh ăn. Những hôm làm khán giả xem anh đá banh trên sân nắng cháy, vẫn thỏ thẻ yêu anh rất nhiều mỗi khi anh ôm tôi vào lòng, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện cưới.

Lần 3 là khi 2 đứa em của anh cưới, anh nhắc lại với tôi lần nữa, tôi hẹn anh sẽ trả lời chính thức sau đám cưới em anh. Vì tôi có lý do khó nói bên gia đình, sợ mình nói ra sẽ làm anh suy nghĩ lung tung rồi buồn. Anh là người đàn ông rất nóng tính và tự ái cao nên tôi nén nỗi lòng không trả lời anh, để qua Tết này sẽ đồng ý làm vợ anh.

Phải chia sẻ rằng lý do tôi im lặng trước lời ngỏ cưới anh vì tôi sinh ra trong một gia đình đổ vỡ hôn nhân. Ba đã phản bội mẹ con tôi, đẩy hoàn cảnh sống tôi vào khốn cùng của khó khăn nên tôi như chim sợ cành cong. Phần nữa vì anh là người đàn ông đầu tiên nhưng tôi đã không còn con gái khi đến với anh. Xin đừng hiểu lầm, tất cả là do tôi bị lạm dụng thân xác lúc nhỏ đã để lại ký ức ám ảnh và đau thương.

Tuy nóng tính nhưng anh lại là người bản lĩnh sống, rất tình cảm, tôi hạnh phúc vì có anh trong cuộc đời dù 5 năm qua chưa từng được đi chơi vào các ngày lễ tình nhân. Tôi quan niệm tình cảm và yêu thương nhau thật lòng mới quan trọng hơn những bề nổi ấy. Tôi đã sống gắn bó với người đàn ông này 5 năm, một chặng đường không dài nhưng không ngắn, đủ để hiểu tính tình anh.

Trong suốt thời gian ấy chúng tôi đã trót lỡ lầm, tôi day dứt và cầu mong tình yêu này cập bến để có thể cùng anh sửa chữa lỗi lầm, hai đứa đã trót từ bỏ đi giọt máu của mình vì hoàn cảnh không cho phép. Trớ trêu thay, cuộc đời không như đoán trước chữ ngờ. Mới đây thôi, hôm 8/3 chúng tôi còn gặp nhau vui vẻ nói cười, vậy mà một tuần sau đó tôi nhắn tin hẹn anh để nói về quyết định gắn bó đời mình với anh thì anh trả lời đã có người con gái khác, anh xin lỗi vì anh hạnh phúc với tình yêu mới. Anh xin lỗi vì tình yêu và sự đợi chờ anh không còn dành cho tôi nữa.

Đất trời quanh tôi như sụp xuống, tôi khóc rất nhiều. Anh cũng bảo lần đầu tiên trong suốt 5 năm yêu nhau tôi khóc vì anh. Lần đầu tiên anh thấy tôi yếu đuối khi không có anh cạnh bên. Trước hết tôi biết mình là kẻ có lỗi vì không trả lời dứt khoát việc sẽ làm vợ anh trong tương lai.

Tôi thật lòng có nỗi khổ tâm riêng, nếu như không yêu anh, nếu tình cảm tôi nhạt nhòa hay vì tôi đã yêu người khác thì sự chia tay anh chỉ như một lối thoát cho cả hai. Đằng này, tôi đã yêu và trân trọng tình yêu ấy ngay từ những ngày đầu tiên, tôi lưu giữ những tin nhắn anh nhắn cho tôi suốt thời gian dài ấy. Tôi biết tình yêu này quan trọng với đời mình, biết mình đã lỡ chạm đến tổn thương trong anh nên tôi đã mong anh suy nghĩ lại, mong anh cho tôi cơ hội để yêu thương, mong anh nghĩ về những hạnh phúc lẫn sóng gió cả hai đã dìu dắt nhau đi qua 5 năm.

Anh lạnh lùng từ chối vì bảo rằng đã yêu cô gái ấy nên không thể quay lại được nữa. Cô gái anh quen một tháng làm xóa sạch ký ức tình yêu 5 năm của chúng tôi? Tôi thật sự rất đau đớn, không biết sẽ sống những ngày tháng không anh như thế nào. Đâu rồi vòng tay, cái ôm hôn ngọt ngào mà tôi đã dành 5 năm xuân thì nuôi dưỡng vun xén?

Không biết phải làm thế nào để anh hiểu lòng tôi, để anh quay về với yêu thương cả hai đã vun xén. Tôi thừa nhận mình đã vì công việc và sự quan tâm cho gia đình tôi nhiều nên đôi lúc vô tình tạo ra khoảng lặng trong tình yêu. Tôi cũng khẳng định mình đã tin và tuyệt đối chưa hoài nghi về niềm tin dành cho tình yêu ấy.

Anh nói không bao giờ có thể quên được tôi trong trái tim, dù anh đi bên cạnh bạn gái mới vẫn không thoát khỏi hình ảnh tôi trong đầu. Vậy tại sao anh không cho tôi cơ hội để yêu, chăm sóc cho anh? Gia đình anh rất mực yêu thương tôi, không ai đồng ý với quyết định của anh, nhưng vô ích, cuộc đời là của anh, quyết định sau cùng thuộc về anh. Tôi làm sao để giành lại tình yêu anh với cô gái mới ấy?

Đã 3 tháng trôi qua kể từ khi nói chia tay, anh lạnh lùng không một tin nhắn hay điện thoại, thậm chí anh còn đăng bức ảnh hôn cô gái ấy nồng nàn lên Facebook, tôi quay cuồng trong tổn thương chất chồng. Sâu thẳm trái tim mình, tôi vẫn bảo lòng sẽ tha thứ để anh quay về khi thật sự nhận ra tình yêu mới chỉ là cơn say nắng và tình yêu chúng tôi quá lớn.

Tôi đã 27 tuổi, đang sống những ngày tháng vô cùng khó khăn, tôi đã cược tất cả niềm tin, tình yêu, xuân thì, cuộc đời, bản thân vào anh. Liệu 5 năm yêu thương có còn lối về cho tình yêu này? Xin hãy chia sẻ cùng tôi.
Trúc
Đọc thêm..