.jpg)
……………trong cuộc đời ai cũng từng yêu,tình yêu đó có thể là 1 ngày,1năm,……………………………hoặc cũng có thể sẽ theo ta đến hết cuộc đời,nhưng dù cho tình yêu đó là thoáng qua hay bất biến……………………. thì cũng đều để lại cho chúng ta những vết hằn nơi sâu thẳm trái tim.Ta yêu và sống hết mình cho tình yêu nhưng chắc gì ta đã có hạnh phúc…
Thùy -cô bé đang hạnh phúc với tình yêu đầu đời,bổng chốc mọi thứ trước mắt cô như sụp đổ,căn bệnh ung thư quái ác đã mang người cô thương yêu đi mất,mang luôn cả một tâm hồn ,một trái tim đang rạo rực trước những ngọt ngào của tình yêu.
Duy nhìn Thùy đầy đau xót,Duy bao giờ cũng vậy chỉ dám nhìn cô từ xa cầu mong cô bình an và hạnh phúc.Duy nhìn Thùy ngã gục giữa cơn mưa lòng anh dâng lên một nỗi lo lắng vô hình,anh cảm nhận rỏ nỗi đau mà Thùy đang một mình chịu đựng,càng ngày anh càng thấy cô rời xa cuộc sống thực tại mà cứ mãi chôn vùi với quá khứ đau thương không lối thoát.Duy vội chạy đến bên cô,khoác nhẹ chiếc áo khoác của anh lên người cô,ôm cô vao lòng để truyền hơi ấm của anh cho cô.Kể từ ngày Duy yêu cô,có lẽ đây là lần đầu tiên anh được gần cô như vậy,nhìn gương mặt của cô anh nhận thấy Thùy đẹp thật nhưng nét đẹp của cô mong manh quá khiến người ta phải nâng niu,phải quan tâm chăm sóc.Duy khẻ đặt lên môi Thùy nụ hôn đầu với tình yêu mãnh liệt đang cháy trong tim.
-Thùy à!cậu ngốc lắm!tớ yêu cậu rất nhiều cậu có biết không?tớ ghét mình sao lại yêu cậu nhiều như vậy chứ.
Còn Thùy trong cơn mơ cô cảm nhận đươc một nguồn hơi ấm đang lan tỏa trong người .
-Anh!là anh phải không?anh quay về rồi à?anh đừng xa em nữa anh nhé?
-ừm!anh không đi đâu cả,anh mãi bên em và yêu em!
Thùy gắng mở mắt để được nhìn và ôm lấy anh,giữ anh thật chặt để anh không thể rời xa cô nữa,nhưng cô mệt quá rồi,cô gục vào lòng Duy ngủ thiếp đi.
Duy đỡ cô về nhà trong lòng đầy đau xót,cô lúc nào cũng nghĩ về Nguyên ngay cả khi có anh bên cạnh.
Bước vào phòng cô,Duy cảm thấy một sự lạnh lẽo đến rợn người,phòng Thùy tất cả mọi thứ đều là màu trắng.Đặt cô lên giường,khẽ sờ trán cô:”trời ơi!nóng quá!mình phải làm sao đây?”Duy cảm thấy vô cùng lo lắng và sợ hải
Cả đêm Thùy bị sốt cao,nữa mê,nữa tỉnh,Duy luôn bên cạnh chăm sóc không rời cô nữa bước.
-Anh Nguyên!đừng đi………đưng bỏ em ở lại một mình mà,em lạnh lắm………
-Thùy lạnh à!Duy đắp thêm chăn cho cậu nhé!
-Không!em lạnh trong tim!..........
-vậy hãy cho Duy cơ hội làm trái tim Thùy ấm áp như xưa có được không?
Nước mắt Duy rơi,có lẽ đây là lần đầu tiên Duy cảm thấy đau như vậy,Duy ước rằng người ra đi không phải là Nguyên mà là anh thì có lẽ Thùy sẽ không phải đau đớn thế kia.Duy ôm cô vào lòng,ôm rất nhẹ sợ cô tỉnh giấc.
Anh rời khỏi nhà cô từ rất sớm để cô không biết tới sự tồn tại của anh trong đêm qua.
Thùy khẽ cựa người,toàn thân đau nhức.
-Tối qua là ai đưa mình về nhỉ.
Cô bước xuống giường đi qua phòng khách cô nhìn thấy một mẩu giấy nhỏ được đặt ngay ngắn trên bàn:”Thùy à!cậu mệt lắm phải không?nhớ ăn sáng nhé,tớ đã nấu dưới bếp đó,cậu nhớ phải tự bảo vệ và chăm sóc mình biết chưa?Đừng như thế này nữa!”
Một ngày mới bắt đầu,cô vội bước xuống giường để chuẩn bị cho buổi học đầu tiên sau một thời gian mãi ngủ mê với quá khứ.Cô cảm nhận,cô đã không còn như xưa nữa.Anh đi,anh xa cô và anh cũng mang đi một Minh Thùy hồn nhiên,vui tươi,nhí nhảnh và để lại trên thế giới này là một Minh Thùy hoàn toàn khác-một Minh Thùy vô cảm,lạnh lùng.
Cô miên man trên con đường đến trường,cảm nhận từng cơn gió phả vào mặt,cô lại khóc,cô lại nhớ về anh.
-Thùy!cậu đi học rồi à?cậu sao vậy?cậu khóc à?
Quệt ngang giọt nước mắt,cô quay lại nhìn Duy.
-không!kệ tôi!
-Tại sao,cậu lại như vậy?
-Vì Thùy khi xưa đã chết rồi.
Duy lặng người,anh cảm thấy vô cùng đau đớn và xót xa.Dù cô đang ở bên cạnh anh nhưng anh cảm thấy cô ở rất xa mà anh không thể nào với tới được.
-Thùy à!Tới lớp rồi,đưa mình mang cặp cho.
-Không cần!
Cả hai cùng bước vào lớp,thu hút sự tò mò của mọi người,nhất là Thùy ,cô đã suy sụp rất nhiều.Mọi người trong lớp đều vây lại hỏi han cô nhưng đáp lại sự quan tâm đó là một cái nhìn đầy lạnh lẽo và một câu trả lời lạnh lùng.
-kệ tôi!!!!!!!!!!
Duy kéo cô ra khỏi lớp.
-Thùy !cậu sao vậy?cậu có biết mọi người rất lo lắng cho cậu không?tại sao,cậu lại thay đổi như vậy hả?cậu có biết,cậu cứ như vậy tớ đau lòng lắm không?
-Đừng quan tâm tới tôi,đừng thương hại tôi vì điều đó làm tôi thấy mình thật yếu đuối và nhỏ bé,cậu hiểu chưa?
-không!tớ không hiểu.Tại sao,tớ phải thương hại cậu chứ,trong khi tớ cũng đang phải đau đớn như chính cậu vậy.
-Cậu làm sao có thể biết được tôi đau như thế nào?
-Vì tôi yêu cậu!!!!!!!!
-Vậy thì sau này đừng yêu tôi nữa!!!
-Tại sao?
-Vì tôi chưa từng yêu cậu,quá khứ,bây giờ và sau này vẫn thế.
-Dù cậu không yêu tôi,dù cho tôi không có một vị trí nào trong trái tim của cậu thì quá khứ,bây giờ và sau này tôi cũng vẫn mãi yêu cậu,cậu biết chưa.
Rồi cô bước đi,nước mắt cô rơi.Cô không muốn làm tổn thương Duy nhưng cô biết bản thân mình giờ đây không thể tiếp nhận một người nào khác.Rồi sẽ sớm thôi,Duy sẽ quên cô –cô nghĩ vậy.
Duy vẫn ngồi đó,ngồi nhìn theo bóng cô xa dần,từng lời nói của cô như con dao sắc nhọn đâm vào trái tim anh.
Thời gian cũng vội qua đi,nhưng để lại sau đó với cô là cả một vết thương lòng hằn sâu vào tâm trí.Trên hành lang,bóng ai bước đi nhẹ tựa như gió,đôi bàn tay búp măng nõn nà của ai hứng những giọi mưa đầu hạ.mưa trong vắt,thanh khiết tinh anh,bên cạnh người con gái tất cả đều dội lên một khoảng trời tươi mới hơn bao giơ hết.Tiếng hát trong trẻo như pha lê của ai hòa vào tiếng gió ,tiếng mưa làm nên một khúc nhạc có cái gì đó bi ai nhưng sao quá đỗi dịu dàng.Duy nhẹ nhàng bước theo sau,chậm rãi đưa đôi tay hứng mưa,hạt ngọc của đất trời và lắng nghe tiếng hát ai đã đang chiếm trọn trái tim anh.
-chiều nay trên phố chợt có cơn mưa bay,giọt mưa vội vã nhẹ rơi mắt người mưa có vui như em và anh………..cô khẽ nghiêng mình vì phát hiện có bóng ai theo sau,giọt mưa vội còn vương trên làn tóc rồi lăn dài trên má.Dựa người vào lan can cô ngiêng mình nhìn người con trai phía sau
-và mưa vẫn thế nhẹ lắm khi bên em
vì mưa cũng biết từ trái tim này mưa có vui cớ sao ngọt ngào,
lắng nghe mưa thầm hát
,từng giọt thấm ướt vai em mà lòng thấy ấm bên anh mỗi lúc bên nhau dưới mưa nồng nàn……..”
cô nhìn Duy chưa bao giờ cô cảm thấy lòng mình bình yên như thế này,Duy hát hay,giọng hát ấm áp như thiêu đốt trái tim cô,liệu giờ đây,cô có còn dám khẳng định cô không hề có tình cảm với Duy.Thùy khẻ lắc đầu,có lẻ cô đã sớm có đáp án từ sâu thẳm trái tim.
-Thùy!sao nhìn tớ hay thế???.....thấy tớ đẹp trai quá phải không???><
-cậu đừng có mà tưởng !tớ chưa hỏi cậu sao lại đi theo tớ?hát thì khó nghe nữa ,chán cậu quá.
-hic!ai cũng khen tớ hát hay mà!
-ừm!thì có hay><
-thế sao khi nãy…………….? cậu thay đổi như chong chóng ấy.
-hay nhưng không làm tớ thấy bình yên như anh Nguyên!!!giọng dịu lại,cô biết mình đã nói sai mất rồiL
-thì sao,lẽ nào tớ không có một vị trí nào trong tim cậu!!!!!!
Duy bỏ đi để lại Thùy đơn độc.Không hiểu sao,lời Duy cất lên làm cô đau đến như thế!cô vội gạt đi cái suy nghĩ đó.”không thể,mình không yêu Duy,mình chỉ có anh Nguyên chỉ mình anh ấy thôi”
Trời mưa mỗi lúc một lớn,Duy cũng về đến nhà.cậu đi ngay lên phòng mở bản tin xem.”chiều nay lúc 2 giờ cơn bảo số 8 đổ bộ vào Hà nội,……..”tắt ti vi Duy chạy ngay xuống nhà lấy xe không trả lời câu hỏi của mẹ
-Duy,con đi đâu,trời mưa lớn lắm.nguy hiểm lắm con.
bà chạy vội theo nhưng Duy đã đi khuất mất hút trong màn đêm đen kịt.
-Thùy ơi!đợi tớ nhé!!
Xe càng lúc càng mạnh,gió thổi rét buốt,mưa táp vào mặt.Đến trường,Duy đi theo dãy hành lang .
-thùy ơi!!!Thùy ơi,cậu ở đâu?……………..
-Duy gọi,đúng là Duy rồi!
-Duy ơi,Thùy ở đây mà!cô chạy lại gần Duy chẳng may trượt chân kết quả là cô đã nằm trọn trong vòng tay anh.
-tớ nói rồi mà,cậu chẳng cận thận tí nào cả!!!
-ờ…………..
-đi,tớ đưa cậu về.
-sao muộn vậy,cậu vẫn chưa về à?
-ừ!tớ mệt quá ngủ quên trong lớp học.
-cậu hết giận tớ rồi à!!!
-giận lắm ấy chứ!!
-tớ biết ngay mà!
-tớ giận vì cậu không biết lo cho bản thân,muộn thế này rồi còn chưa về.
Duy kéo tay cô bước đi,anh lấy áo khóac che mưa cho cô rồi đưa cô về nhà.
Màn đêm vây quanh ,cô cảm thấy lòng mình thật trống trãi,cô khóc.Tiếng khóc như hòa với tiếng mưa,tiếng khóc như hòa cùng nỗi đau mà cô đang phải chịu đựng.Cô khóc cho tình đầu tan vỡ,cho mái ấm hạnh phúc trong một vỏ bọc giã tạo và khóc cho chính bản thân cô quá yếu mềm.Cô người con gái có bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại yếu mềm như cỏ vậy.
Ngoài hiên,mưa rơi xối xả,bước chân ai không nỡ bước đi vì tiếng khóc của người con gái anh yêu,vì những nỗi đau mà cô đang phải chịu và còn vì anh cũng như cô,anh quá đơn độc.
Sau cơn mưa,trời trở nên trong xanh hơn,mọi phiền muộn như vơi đi một nữa,cô hướng đôi mắt mình qua ô cửa sổ cảm nhận ánh nắng đầu tiên của ngày mới.
Chia tay lớp 11,cô chuẩn bị bước vào năm học cuối cấp ,cái khoảnh khắc chia tay mái trường như càng gần hơn.
-Thùy đợi tớ với!!
Cô quay lại thấy bóng Duy đang hớt hải chạy theo sau.
-cậu theo tớ làm gì?
-nói nhỏ cậu nghe.
-lại gì nữa thế?tò mò quá đi..
-làm bạn gái tớ nhé..
-tớ muốn làm bạn thân của cậu hơn,tớ xin lỗi..
Nói rồi cô bước đi để mặc anh đứng chôn chân nơi góc sân trường…
Mùa hè năm đó,cô và Duy đều đậu vào trường đại học mà hai người mơ ước,dù biết rằng trong lòng cô hẳn Duy đã có một vị trí nào đó nhưng cô vẫn không thể nào làm rỏ được tình cảm đang cháy trong mình,có phải chăng cô chỉ xem Duy như một người bạn thân…
…ngày sinh nhật Duy,một người con gái xuất hiện tay trong tay với anh,cô đau đớn như rơi vào hố sâu của sự tuyệt vọng, Sau khi tàn tiệc,Duy say mềm.ngay cả khi có người yêu bên cạnh Duy vẫn gọi tên Thùy trong cơn say.
-Thùy!em không yêu tôi sao?sau nhiều năm như vậy,em vẫn không thể nào quên đi hình bóng người đó?
Thùy không trả lời,cô lặng người,ái ngại nhìn Linh-người con gái bên cạnh cô..rồi cô quay người bước đi.
Duy đến bên,vòng từ phía sau ôm Thùy,cái ôm chặt như muốn cơ thể cô và anh hòa quyện vào nhau,không bao giờ tách rời.
-đừng xa Duy được không?thử yêu Duy một lần không được sao?
-xin lỗi,Duy say quá rồi,Duy đã có người con gái Duy yêu,hãy trân trọng người con gái đó.
Duy buông Thùy ra và lùi lại phía sau,cuối cùng Duy mãi mãi vẫn không có một chổ đứng nào trong trái tim Thùy.
Kết thúc năm nhất..Thùy trở về nhà,như thường lệ,cô mở facebook,một cái tin giáng mạnh vào lòng tự trọng của cô.
“Thùy à!tớ có Linh rồi,cậu đừng quan tâm tới tớ nữa”
Thùy nặng nề nhấc từng ngón tay đặt lên bàn phím ,gõ những dòng chữ và cô khóc"hihi,cậu đừng hiểu nhầm,bọn mình là bạn thân mà,lúc nào trong tớ cũng thế"
-“hóa ra những cử chỉ mà tớ quan tâm cậu lại trở thành nỗi lo lắng cho cậu sao và rồi tớ quyết định rời xa cậu ,xa cậu để quên đi những kỉ niệm mà tớ chẳng thể nào quên được,cậu đã từng nói cậu yêu tớ,cậu sẽ bảo vệ tớ không cho người con trai nào làm tổn thương tớ nhưng giờ đây chính cậu lại là người con trai đó.
kết thúc năm nhất,tớ vui mừng gọi điện cho cậu để chia sẽ nỗi niềm đó nhưng mà cậu ơi!cậu lại cho tớ vết dao vào ngày đó.”
-“hóa ra những cử chỉ mà tớ quan tâm cậu lại trở thành nỗi lo lắng cho cậu sao và rồi tớ quyết định rời xa cậu ,xa cậu để quên đi những kỉ niệm mà tớ chẳng thể nào quên được,cậu đã từng nói cậu yêu tớ,cậu sẽ bảo vệ tớ không cho người con trai nào làm tổn thương tớ nhưng giờ đây chính cậu lại là người con trai đó.
kết thúc năm nhất,tớ vui mừng gọi điện cho cậu để chia sẽ nỗi niềm đó nhưng mà cậu ơi!cậu lại cho tớ vết dao vào ngày đó.”
Đang suy nghĩ miên man,chuông tin nhắn réo lên,cô giật mình mở tin nhắn ra xem,lại là tin nhắn của Duy.
-Thùy à,cậu quá đáng vừa thôi,sao lại vào nick tớ nhắn tin lung tung vào nick cậu,tớ biết cậu không thích Linh nhưng cậu có biết vì cậu mà bọn tớ cải nhau không?
Thùy không hiểu,cô vội vàng trả lời lại:
-tin nhắn gì?tại sao lại vì tớ?
- cậu không hiểu hay cố tình không hiểu,tin nhắn hồi sáng,tớ không hề gửi,tớ đổ oan cho Linh và Linh đã khóc rất nhiều.
-cậu tin cô ấy,tớ thất vọng về cậu ,kết thúc năm nhất cậu cũng cho tớ một cái kết và cậu chọn tình yêu bỏ qua tình bạn
-tớ không bỏ qua người bạn như Thùy nhưng Thùy nghĩ xem có vô lí không khi không phải tớ gửi tin nhắn đó,không phải Linh vậy là ai trong khi có ba người biết pass của tớ"
-"điều nuối tiếc nhất đó là chúng mình chơi với nhau,vì cậu không hề hiểu tớ,như thế là quá đủ rồi,tớ mệt mỏi"
-"trả lời tớ một câu thôi: cậu có gửi cái tin đó không?"
-"không"
-"được rồi,nhưng mà tớ rất khó xử,một bên là cậu, một bên là linh...."
-"cậu nghĩ nhiều làm gì,nếu như thế cậu cứ nghĩ là tớ làm chuyện đó đi,dù sao thì tình bạn cũng nhiều mà còn tình yêu thì chỉ có một thôi cậu à"
-"thế có nghĩa là cậu làm sao?"
"ừm,nếu điều đó làm cậu thấy thoải mái hơn"
rồi cô tháo pin,tắt điện thoại.....không ngờ rằng tình bạn lại dễ dàng bị đánh gục như vậy,cô đau đớn,người con trai đã từng yêu cô,thực sự đã thay đổi thật rồi.
một thời gian sau Thùy lại nhận được tin nhắn nhưng không phải là Duy mà là Linh.
"Thùy à,Linh nì,Linh không biết Duy đã nói gì với Thùy nhưng mà Linh chắc là Duy không muốn đâu chỉ tại Duy yêu Linh quá thôi,Linh xin lỗi Thùy về tất cả,chỉ vì Linh sợ mất Duy"
-tớ không bỏ qua người bạn như Thùy nhưng Thùy nghĩ xem có vô lí không khi không phải tớ gửi tin nhắn đó,không phải Linh vậy là ai trong khi có ba người biết pass của tớ"
-"điều nuối tiếc nhất đó là chúng mình chơi với nhau,vì cậu không hề hiểu tớ,như thế là quá đủ rồi,tớ mệt mỏi"
-"trả lời tớ một câu thôi: cậu có gửi cái tin đó không?"
-"không"
-"được rồi,nhưng mà tớ rất khó xử,một bên là cậu, một bên là linh...."
-"cậu nghĩ nhiều làm gì,nếu như thế cậu cứ nghĩ là tớ làm chuyện đó đi,dù sao thì tình bạn cũng nhiều mà còn tình yêu thì chỉ có một thôi cậu à"
-"thế có nghĩa là cậu làm sao?"
"ừm,nếu điều đó làm cậu thấy thoải mái hơn"
rồi cô tháo pin,tắt điện thoại.....không ngờ rằng tình bạn lại dễ dàng bị đánh gục như vậy,cô đau đớn,người con trai đã từng yêu cô,thực sự đã thay đổi thật rồi.
một thời gian sau Thùy lại nhận được tin nhắn nhưng không phải là Duy mà là Linh.
"Thùy à,Linh nì,Linh không biết Duy đã nói gì với Thùy nhưng mà Linh chắc là Duy không muốn đâu chỉ tại Duy yêu Linh quá thôi,Linh xin lỗi Thùy về tất cả,chỉ vì Linh sợ mất Duy"
Thì ra là một màn kịch do Linh diễn,Thùy buồn cho Duy,cô muốn rời xa nơi này,xa rời tất cả.Tình yêu với cô giờ đây chỉ còn là những vết cứa sắc nhọn nơi sâu thẳm trái tim.
Rồi cô quyết định sang Nga với ba mẹ ,bỏ lại tất cả những vết thương nơi quá khứ dội về…
Vào ngày cô chuẩn bị lên đường sang Nga,,cô cầm điện thoại trong tay,hi vọng Duy sẽ níu giữ cô ở lại.giờ đây,chỉ cần Duy nói cần cô,cô sẽ ở lại mãi bên anh.
Duy đăng nhập vào blog.tamtay.vn ,anh vô tình đọc được những dòng chữ ấy..
“sinh nhật anh,vẫn như xưa,em vẫn nghĩ rằng có lẽ em chỉ xem anh như một người bạn,một người bạn thân.em không ngờ rằng chính giây phút anh dẫn người yêu đến thì em biết rằng mình đã sai anh ạ.
lúc đó,em đau lắm,mọi thứ như sụp đổ trước mắt em,lúc đó em muốn khóc,muốn chạy trốn nhưng lòng tự trọng không cho phép em làm điều đó.em chỉ còn biết bấm chặt đôi tay để cái đâu nơi bàn tay làm dịu đi vết thương nơi trái tim mình.
em đã cười thật nhiều,đã cố vui vẽ trước mặt anh nhưng anh biết không em lại luôn lãng tránh anh và người con gái ngồi bên cạnh.Đôi chân em chầm chậm bước sau anh,em thấy mình trống vắng vô cùng,đôi tay anh không còn dành cho em nữa,nó đã nắm một bàn tay khác,em như một kẻ thứ ba lặng lẽ giữa dòng người.
Em bơ vơ và lạc lõng,cô đơn và chóng vánh.Lẽ ra,em không nên đến đây hay ít nhất chỉ nên đến tặng quà cho anh rồi đi thì có lẽ sẽ tốt hơn cho em.Em chưa từng nghĩ rằng mất anh em lại đâu đến như vậy,nước mắt em rơi,lẽ nào em không còn coi anh là bạn nữa,em đã vượt qua một giới hạn nào đó mà chính em cũng không hề nhận ra.thực sự,em muốn say,muốn quên đi tất cả anh ạ,nhưng càng uống em lại càng tỉnh táo hơn bao giờ hết.em ghét thái độ lã lướt của người con gái kia,ghét cái nắm tay thật chặt của người con trai mà mình từng nghĩ là bạn,mình ghét cái nhìn thông cảm của một ai đó.
đã mất rồi,em đã mất đi một tình yêu,yêu thương mong manh có bao giờ quay trở lại.Em đã từ chối anh,liệu có lí do gì để em oán trách,em đã sai vì thế sẽ chẳng có lí do gì để mong anh quay về bên em như ngày nào.Chỉ có điều em không hiểu,anh đã có người anh yêu vậy tại sao,đêm hôm đó,anh lại vòng tay ôm em,lại như muốn níu kéo em ở lại,tại sao trong cơn say ngay cả khi có người đó anh vẫn gọi tên em.Nhưng anh à,định mệnh đã sắp đặt em với anh mãi chỉ là bạn thân phải không anh ,vì thế chúng ta hãy cứ làm
lúc đó,em đau lắm,mọi thứ như sụp đổ trước mắt em,lúc đó em muốn khóc,muốn chạy trốn nhưng lòng tự trọng không cho phép em làm điều đó.em chỉ còn biết bấm chặt đôi tay để cái đâu nơi bàn tay làm dịu đi vết thương nơi trái tim mình.
em đã cười thật nhiều,đã cố vui vẽ trước mặt anh nhưng anh biết không em lại luôn lãng tránh anh và người con gái ngồi bên cạnh.Đôi chân em chầm chậm bước sau anh,em thấy mình trống vắng vô cùng,đôi tay anh không còn dành cho em nữa,nó đã nắm một bàn tay khác,em như một kẻ thứ ba lặng lẽ giữa dòng người.
Em bơ vơ và lạc lõng,cô đơn và chóng vánh.Lẽ ra,em không nên đến đây hay ít nhất chỉ nên đến tặng quà cho anh rồi đi thì có lẽ sẽ tốt hơn cho em.Em chưa từng nghĩ rằng mất anh em lại đâu đến như vậy,nước mắt em rơi,lẽ nào em không còn coi anh là bạn nữa,em đã vượt qua một giới hạn nào đó mà chính em cũng không hề nhận ra.thực sự,em muốn say,muốn quên đi tất cả anh ạ,nhưng càng uống em lại càng tỉnh táo hơn bao giờ hết.em ghét thái độ lã lướt của người con gái kia,ghét cái nắm tay thật chặt của người con trai mà mình từng nghĩ là bạn,mình ghét cái nhìn thông cảm của một ai đó.
đã mất rồi,em đã mất đi một tình yêu,yêu thương mong manh có bao giờ quay trở lại.Em đã từ chối anh,liệu có lí do gì để em oán trách,em đã sai vì thế sẽ chẳng có lí do gì để mong anh quay về bên em như ngày nào.Chỉ có điều em không hiểu,anh đã có người anh yêu vậy tại sao,đêm hôm đó,anh lại vòng tay ôm em,lại như muốn níu kéo em ở lại,tại sao trong cơn say ngay cả khi có người đó anh vẫn gọi tên em.Nhưng anh à,định mệnh đã sắp đặt em với anh mãi chỉ là bạn thân phải không anh ,vì thế chúng ta hãy cứ làm
theo những gì định mệnh đã an bài anh nhỉ.chúc anh hạnh phúc”
nước mắt Duy rơi,với điện thoại anh ấn số gọi cho Thùy…
Đang gọi…”thiên sứ”…