Nếu...!
Tên tác phẩm: Nếu...!
* Author :tear_of_osaka
* Category : one short
* Rating :
* Status : đã hoàn thành trên giấy, chỉ cần post
* Warning (cảnh cáo về nội dung truyện): không
NẾU...!
“Nếu bạn đã, đang, và sẽ mãi yêu một người, bạn sẽ làm gì để chứng minh tình yêu ấy?”
Một ngày mùa đông lạnh lẽo với những bông tuyết nhẹ rơi. Nhưng dường như, khi yêu
người ta sẽ không còn lạnh nữa, dù cho những tháng ngày rét mướt vẫn kéo dài? Có lẽ
vậy! Huyên biếng lười thu mình trong chiếc chăn bông ấm áp, khẽ nheo mắt mỉm cười đọc
tin nhắn của anh. Không biết từ khi nào, Huyên đã quen với việc đón chào ngày mới với
những dòng tin nhắn: “ cười thật nhiều lên em nhé, anh yêu em!”. Và cứ thế, mỗi ngày
mới với cô càng thêm rạng rỡ. Anh và cô đã yêu nhau được 3 năm. Trái tim cô vẫn luôn
thổn thức mỗi lần nhìn anh. Anh không vồn vã, cũng chẳng lạnh lùng. Anh cho cô những
điều kiện cần và đủ cho một tình yêu bền chặt. Anh dành những lời hỏi thăm ân cần những
khi cô mệt mỏi, tặng cô những món quà tự làm vụng về nhưng đầy ý nghĩa. Và, hơn thế
nữa, anh đã trao tặng cô cả một trái tim, một bờ vai vững chắc khi cô cần dựa dẫm. Một
bàn tay dịu dàng nhưng đủ vững chắc để giữ chặt cô. Được yêu anh, Huyên thực sự
chưa bao giờ hối hận.
Hôm nay là một ngày thật đặc biệt, tin nhắn của anh gửi đến sớm hơn mọi ngày: “
Huyênà, em vẫn nhớ hôm nay là kỉ niệm 3 năm mình yêu nhau phải không? Cho anh xin
một cái hẹn nhé, anh sẽ chờ em ở nơi đầu tiên mình gặp nhau, vào đúng giờ đó nhé, yêu
em !”
Huyên mỉm cười hạnh phúc, xuýt xoa kéo chiếc chăn bông kín đầu, với tay bật chiếc radio
nhỏ. Sáng chủ nhật dịu dàng!
“ –Xin chào các bạn, tôi là Nguyên Khang!
- Còn tôi là Miko Lan Trinh
- Chúc các bạn một ngày mới vui vẻ!
- Các bạn có nhớ hôm nay là ngày gì không nào? phải rồi, hôm nay là giáng sinh.
- Thời tiết bên ngoài dù có hơi lạnh giá, nhưng có vẻ rất thích hợp với những cuộc hẹn
hò có phải không Miko?
- Đúng đó, từng đôi uyên ương sẽ siết chặt tay nhau trên con phố dài phủ đầy tuyết
trắng, dường như sẽ không còn niềm hạnh phúc nào lớn lao hơn thế nữa!
- Tình yêu thật kì diệu phải không các bạn, nó là món quà ấm áp nhật mà cuộc sống đã
bạn tặng cho chúng ta, một thứ tinh cảm mà khó ai có thể diển tả bằng lời!
- Đúng vậy, nên, sao bây giờ chúng ta không lắng nghe một bài hát về tình yêu nhỉ?
- Uh, hãy cùng thưởng thức “ bức thư tình thứ hai” để thử lí giải nơi bắt nguồn của
những cảm xúc đó nhé!...”
Huyên say sưa trong những giai điệu nhẹ nhàng đầu ngày mới: “có khi bước trên đường
hun hút, em tự hỏi mình, ta đang đi về đâu? Nếu ngày ấy, em không đi về phía anh,
không gặp anh, giờ này ta thế nào?
Có khi, nhìn kim đồng hồ quay, em tự hỏi mình, ý nghĩa những phút giây? Nếu ngày đó,
vào một phút giây khác, có chắc, mình trong thấy nhau?...”
Những ca từ đó khẽ đưa Huyên say sưa trong tiềm thức, về cái ngày có “cơn gió bồi hồi”.
ngày đầu tiên cô gặp anh. Đó là một đêm giáng sinh lạnh lẽo. Nếu lúc đó Huyên chẳng đột
nhiên thấy chạnh lòng vô cớ rồi từ chối đi chơi với bạn bè. Nếu Huyên chẳng muốn lang
thang trên con phố dài xưa cx, nếu huyên không chợt thèm đùa nghịch dưới đài phun
nước như thủa ấu thơ, chắc Huyên đã không gặp anh. Nếu như lúc đó không phải là lúc
Huyên tuyệt vọng vì không tìm được việc làm, nếu Huyên không thấy tủi thân vì phải một
mình lang thang nơi đất khách, nếu lúc đó cô không yếu đuối nhớ đến gia đình, nếu cô
không một mình bật khóc trong vô vọng, chắc anh đã chẳng để ý đến cô. Và nếu một lần
nữa Huyên cố gắng tỏ ra mạnh mẽ rồi lặng lẽ bỏ đi, nếu Huyên lại tỏ ra lạnh lùng với anh
như đã làm với bao chàng trai khác, nếu cô không ngài ngùng ngước nhìn người con trai
đã đưa cho mình chiếc khăn tay, chắc cô đã không thể nào thây được đối mắt anh tràn
đầy yêu thương đến mức nào! Và, khi đôi mắt cô chặm phải ánh nhìn tha thiết ấy, cô đã
hiểu rằng, anh sẽ là bóng hình duy nhất theo cô trong suốt cả cuộc đời.
Họ đã gặp nhau thật tình cờ như thế. Bây giờ, mỗi lần nhớ lại, cô đều bật cười vì sự ngốc
nghếch của mình. Nhưng dù sao, cô vẫn thầm cám ơn, vì điều đó đã mang anh đến bên
cô.
“ - Một bài hát thật ngọt ngào pải không các bạn?
- Vâng, tình yêu đôi lúc đến với ta thật tình cờ, và giây phút đó, quả thực rất đẹp!
- Nhưng, khi tình yêu đến mang cho ta bao nhiêu niềm vui thì cũng mang cho ta bấy
nhiêu điều lo sợ đấy, Miko à.
- ủa lo sợ điều gì vậy anh Khang?
- Nếu các bạn và Miko muốn biết, thì hãy cùng Nguyên Khang lắng nghe chị Hiền Thục
kể chuyện qua ca khúc “ điều em lo sợ” nhé! …”
Huyên dã ngồi dậy tự lú nào, cô mơ màng hươsng đôi mắt mơ huyền qua cửa sổ. Lời bài
hát cũng là tâm sự của Huyênlúc mới yêu: “Sợ rằng khi màn đêm đến che hết đi những êm
đẹp
Sợ rằng bao làn gió kia mang dấu đi những kỷ niệm
Sợ bàn tay em mong manh quá biết mai sau này còn giữ được anh
Sợ bàn chân anh hay đi trước bỏ rơi lại em trên con đường yêu”
Huyên vẫn nhớ như in những tháng ngày trước khi gặp anh. Cô là một cô gái tự ti với
những suy nghĩ vẩn vơ về cuộc sống. cô thường rơi nước mắt vì những chuyện chẳng
đáng gì, thường xuyên lẩm nhẩm những ca từ buồn bã trong “ bài ca không tên số 4” :
“Ðời con gái cũng cần dĩ vãng. Mà em tôi chỉ còn tương lai. Mai về sau nước mắt có cạn.
Khi ra đời thương cho đàn con. Triệu người quen có mấy người thân. Khi lìa trần có mấy
người đưa.”
Rồi anh đến, không phải là một chàng bạch mã hoàng tử trong mơ. Anh không cầu kì,
nhưng anh làm cuộc sống của cô thay đổi. Anh chân thật, nhẹ nhàng như chính lời tỏ tình
anh giành tặng cô. Đó là một ngày thứ bảy đẹp trời,Khi hai người ngồi trên thảm cỏ mướt
xanh, gió khẽ thổi qua làn tốc tơ mềm mượt của Huyên. Anh dịu dàng đặt một bên
taiphone vào tai cô, những câu hát trong “vì đó là em” khẽ làm Huyên bối rối. Anh đẫ nói
một lời, thật khẽ, đôi mắt nhìn cô ẩn chứa bao điều: anh yêu em, làm bạn gái anh Huyên
nhé! Trong giây phút dó, trái tim Huyên dường như đã ngừng đập trong giây lất “Không
cần biết em là ai
Không cần biết em từ đâu
Không cần biết em ngày sau
Ta yêu em bóng mây ngang biển rộng
Ta yêu em qua đông tàn ngày tận
Yêu em như yêu vùng trời mênh mông
Ta yêu em chưa bao giờ một lần
Yêu em vì chỉ biết đó là em...”
Huyên trở thành bạn gái của anh chỉ giản đơn như thế. Và, nếu chẳng phải nó quá vội
vàng, nếu chẳng phải vì nó quá nhẹ nhàng, chắc Huyên đã không lo sợ. Nếu chẳng phải vì
cô quá yêu anh, nếu chẳng phải vì anh thật hoàn hảo, chắc cô đã không sợ mất anh nhiều
đến thế. Nhưng, mỗi lúc Huyên lo sợ, Huyên ngập ngừng, an luôn nắm chặt lấy tay cô,
truyền cho cô ngọn lửa niềm tin để tiếp tục vững bước.!....